Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 647: Đến Mân Nam

Ngày 12 tháng 4, Hứa Trăn mang theo hành lý đế chùa Pháp Vân, sư phụ Liễu Nhiên hòa thượng vui vẻ phấn khởi mà dắt hắn đi tham quan một vòng quanh khu nhà ở mới của tăng liêu và khen ngợi hệ thống sưởi sàn trong mùa đông này.
Hứa Trăn nhìn nụ cười mãn nguyện của sư phụ, nghe tiếng phụ họa vang vọng của các vị tăng liêu khác, hắn nhếch miệng cười, cảm thấy tiền mình bỏ ra không hề lãng phí.
Sáng sớm hôm sau, hắn mang mũ và khẩu trang, đi đến một trường dạy lái xe ở gần huyện thành, dự định sẽ báo danh học lái motor.
Mặc dù Kiều Phong đã nhiều lần nói rằng mình thể bỏ thêm tiền để học trong phòng riêng, tránh không bị mọi người vây quanh, nhưng Hứa Trăn lại cảm thấy bản thân thực sự không cần phải làm quá như vậy.
Dù sao cũng không có nhiều người học lái xe ở huyện nhỏ này, vì vậy hắn có thể đăng ký khóa đào tạo trực tiếp.
7h30 sáng, ngay khi trường dạy lái xe mở cửa, trong sảnh chỉ có một ông chú trung niên túc trực, đèn còn chưa bật sáng.
Vị đại thúc đang ăn mì thịt bò, lúc nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Trăn, ông cũng không thèm ngẩng đầu lên, mà chỉ nhàn nhạt liếc hắn qua khóe mắt, rồi lơ đễnh hỏi: "Đến thi bằng lái?”
Hứa Trăn ngồi xuống chỗ đối diện, đáp: “Đúng vậy, tôi muốn thi bằng lái xe máy, xin hỏi phải đăng ký ở đây sao?”
Đại thúc bĩu môi, bỏ đũa trong tay xuống, sau đó lôi danh sách báo danh ra, hỏi: “Muốn thi cái gì? D hay là E?”
Hứa Trăn hỏi: “D và E thì có gì khác nhau?”
Đại thúc giải thích: “D dành cho xe motor ba bánh, E dành cho xe máy thông thường.”
Hứa Trăn vừa định nói “E là được”, nhưng vị đại thúc trung niên kia lại chủ động đề cử cho hắn: “Tôi kiến nghị cậu nên chọn loại D.”
Hứa Trăn cầm lấy giấy báo danh từ trong đối phương, hỏi: “Tại sao?”
Đại thúc tiếp tục quay về với tô mỳ thịt bò, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Motor ba bánh rất thông dụng.”
“Cầm giấy phép lại xe hạng D trong tay, về sau lỡ như không tìm thấy công việc thì có thể làm chuyển phát nhanh, thu lưu phế phẩm, có phải tốt hơn là giao đồ ăn không?”
Hứa Trăn: “……”
Bàn tay đang điền đơn đột nhiên đông cứng lại.
Hắn còn đang rối rắm giữa D và E, nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời mà chọn “Hạng D”.
Được rồi, biết nhiều cũng không hại thân.
Lỡ như trong tương lai lúc đóng phim lại cần đến cảnh cưỡi xe ba bánh, như vậy không phải bớt việc sao.
Dướisự hướng dẫn của trường dạy lái xe, Hứa Trăn đi khám sức khỏe, đến DMV đăng ký, sau đó theo huấn luyện viên tìm hiểu nội dung bài thi lái xe.
Nói mới nhớ, bài thi sát hạch lái xe máy thực ra không khó, nhưng phong cách hơi khác so với những gì mình tưởng tượng.
Hắn còn nhớ ảnh chụp ngày đó Hào ca đã chia sẻ cho mình:
Cát vàng đầy trời trên sa mạc, Hào ca ở độ tuổi hai mươi mặc bộ trang phục bó sát, một tay ôm mũ bảo hiểm, tiêu sái mà dựa vào chiếc motor của mình, tóc bị gió thổi đến rối tung, cả người toát ra khí chất hoang dã và điển trai.
Tuy nhiên, thực tế lúc nào cũng vả mặt người:
Trên sân tập bằng xi măng của trường học, Hứa Trăn vẻ mặt hờ hững mà cưỡi chiếc xe ba bánh đỏ rực, vòng tới vòng lui với tốc độ của một con lừa đang kéo cối xay.
Tiếng hô hoán của huấn luyện viên kèm theo tiếng động cơ của xe ba bánh, quả nhiên là khiến nhân tâm nhiễu loạn.
Ai……
Tuy nhiên cũng may, huấn luyện viên được trường dạy lái xe sắp xếp cho hắn là một đại thúc lớn tuổi.
Vị đại thúc này có lẽ không thường xuyên coi phim truyền hình cho nên không quen biết mình, việc này làm cho Hứa Trăn vô cùng nhẹ nhàng tự tại.
Tuy nhiên, thời gian vui vẻ chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ vài ngày sau khi huấn luyện viên quen thân với hắn, ông liền bắt đầu nhiệt tình giới thiệu công tác, giới thiệu đối tượng.
Sau khi thi bằng lái xe xong, huấn luyện viên lại quan tâm săn sóc đưa cho hắn một tấm danh thiếp, nói hiện tại mình là trưởng của một trạm giao nhận trong huyện.
Nếu Hứa Trăn muốn tìm công việc chuyển phát nhanh thì có thể liên hệ với ông.
Hắn không mặt mũi cô phụ hảo ý của đại thúc, cho nên đành phải yên lặng cầm lấy danh thiếp.
Ai, cảm tạ sự quan tâm của nhân dân quê nhà.
……
Cuối tháng 4, Hứa Trăn thành công thi đậu bằng lái xe máy hạng D, sau khi từ biệt sư phụ, hắn liền thu thập hành lý đi đến Thanh Nguyên Sơn tại Mân Nam.
Tất cả mọi người trong đội chuẩn bị cho "Thất Cô" đang khảo sát bối cảnh ở đây, cuối cùng, đoàn phim quyết định đặt cửa hàng sửa chữa xe máy của Tằng Soái ở một thị trấn nhỏ dưới chân núi Thanh Nguyên.
Tuy trong nguyên tác có viết về núi Vũ Di nhưng có một bến cảng gần núi Nguyên Sơ, nên việc chuyển cảnh sau này của đoàn phim sẽ thuận tiện hơn.
Hơn nữa, tình cờ có một cửa hàng sửa xe máy phù hợp ở thị trấn dưới chân núi, khi Hứa Trăn đến nơi, đoàn phim đã thương lượng với chủ tiệm rằng họ sẽ quay phim ở nơi này trong một thời gian ngắn.
Ngay khi nghe nói đây là một bộ phim về đề tài bắt cóc, người chủ đã lập tức đồng ý, đồng thời hứa sẽ dùng thời gian này, dạy Hứa Trăn cách sửa xe máy.
Hai bên dăm ba câu liền chốt hạ giá cả, mọi người ai ai cũng vui mừng.
Vị chủ tiệm này họ Hàn, tên là Hàn Xuân Lai, một quân nhân xuất ngũ 40 tuổi.
Lúc Hứa Trăn vào cửa, liền thấy vị đại ca này đang giữ lấy khung cửa phía trên, luyện sức cánh tay. Mỗi lần hạ người xuống, cơ bắp trên cánh tay liền lộ ra, trông vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng chờ đối phương đáp xuống đất, Hứa Trăn lại kinh ngạc phát hiện, chân trái của vị đại ca này hình như có chút tàn tật, thân hình khập khiễng khi bước đi khiến mọi người có chút tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận