Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 963: Người Tàn Tật

Vì tránh cho loại tình huống này lại xảy ra lần nữa, hắn chỉ đành phải dời trận địa, đến bên trong một bãi đỗ xe yên tĩnh để luyện tập.
Lúc này quảng trường còn chưa tới thời điểm bận rộn, xung quanh yên tĩnh không người.
Hứa Trăn điều khiển xe lăn di chuyển mấy vòng bên trong bãi đỗ xe trống trải, dần dần nắm giữ một ít tiểu xảo.
Ngay lúc hắn chuẩn bị lại di chuyển thêm hai vòng nữa rồi đi tìm Từ Hạo Vũ, chợt nghe thấy một tiếng động cơ nổ từ xa truyền đến gần.
Hứa Trăn theo bản năng theo tiếng động nhìn qua.
Hắn nghe ra được đây là tiếng của xe mô- tô, hơn nữa còn là chiếc mô- tô rất bắt mắt.
Xác xuất lớn là chiếc Ducati năm ngoái, chẳng qua cấu hình không phải rất cao, hẳn là chiếc Liberty phân khối nhỏ...
Mới vừa nghĩ tới đây, một chiếc xe mô- tô màu vàng sáng rực đã rẽ qua góc đường trước mặt, đập vào tầm mắt hắn.
Quả nhiên là Ducati.
Suy đoán trong lòng được nghiệm chứng, Hứa Trăn hơi cảm thấy đắc ý nhếch khóe miệng.
Từng là thợ sửa xe máy bên đường, lúc trước vì hắn chỉ làm công nên đương nhiên không được tiếp xúc đến loại mô- tô cao cấp này, nhưng đội xe Hào Ca bọn họ lái chính là Ducati, Hứa Trăn có giúp nhóm người đó bảo dưỡng xe.
Hơn nữa, xuất phát từ "bệnh nghề nghiệp" ham học hỏi, hắn thỉnh thoảng sẽ chú ý về các loại mô- tô, có đọc lướt qua một ít sách vở.
Vì tránh cản đường người khác, Hứa Trăn điều khiển xem lăn nhỏ của mình chậm rãi xê dịch qua một bên.
Nhưng mà, không biết anh chàng này là lần đầu lái mô- tô hay là đầu óc có vấn đề, vậy mà trực tiếp vọt thẳng tới chỗ Hứa Trăn bên này.
Hứa Trăn: "..."
Thôi xong, hay là đứng lên đi.
Giữa lúc hắn dự định đứng dậy đẩy xe lăn đi, một cảnh tượng làm hắn ngàn vạn lần không nghĩ đến lại xuất hiện.
Anh chàng lái mô- tô này rõ ràng cách mình một khoảng cách rất xa, ai có thể nghĩ anh ta lại kinh ngạc hét lên rồi mới thắng gấp, lắc tay lái ngoặt một vòng lớn đến mức nghiêng người ngã xuống đường.
"Két két két... Ô ô ô..."
Chiếc Ducati mới tinh cứ như vậy ngã xuống đất, bánh xe còn đang chuyển động, Hứa Trăn thấy mà đau lòng một trận.
Tốc độ không nhanh, động cơ này nọ hẳn là không có chuyện gì, nhưng vỏ ngoài trầy xước thì khó tránh khỏi, thật là phung phí của trời.
"A ui da..."
Một lát sau, anh chàng lái mô- tô này bò dậy từ mặt đất, cởi nón bảo hiểm xuống lộ ra một gương mặt béo tốt trẻ măng.
Hứa Trăn vừa định hỏi anh ta không có sao chứ, có cần đi bệnh viện khám không, ai ngờ thế mà anh chàng này mới mở miệng ra đã hùng hùng hổ hổ la lên: "Anh có bệnh à?"
"Anh ngồi xe lăn lẩn quẩn ở trong bãi đỗ xe làm cái quái gì hả? Gây cản trở người khác anh biết không! ?"
Hứa Trăn nhìn khoảng cách hai người còn cách nhau tới mười mấy thước, do dự một chút, vẫn là nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, là tôi cản đường."
"Biết cản đường mà anh còn ở lại chỗ này đi vòng quanh?" Anh chàng mô- tô chống nạnh, tức giận nói, "Mẹ nó, mô- tô vừa mới nổ máy, mới lái ngày đầu tiên đã ngã, thật là đen đủi!"
Hứa Trăn hơi không nói nên lời, nhưng hắn tự giác đuối lý, cũng không muốn chuyện bé xé ra to, thành khẩn nói: "Như vậy đi, tôi sẽ trả tiền sửa xe cho anh."
Nói xong thì lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho đối phương.
Về phần phí sửa chữa bao nhiêu, hắn kiểm tra trong chốc lát, đại khái vẫn có thể tính ra một cái giá hợp lý.
Nhưng mà anh chàng lái mô- tô này lại dường như cũng không lĩnh tình, anh ta cầm mũ quan sát Hứa Trăn trên xe lăn từ trên xuống dưới, nói: "Ồ, anh còn nóng tính như thế!"
"Anh trả cho tôi sao? Anh cho đây là chiếc xe điện nhỏ giá mấy trăm đồng sao?"
Anh ta đưa tay vuốt tóc chính mình, một mặt khinh thường nói: "Chiếc mô- tô này giá bảy chữ số, ai cần anh trả phí sửa chữa, anh trả nổi sao!"
"Anh sẽ không cho là tôi muốn lừa tiền anh chứ?"
Hứa Trăn: "..."
Bảy chữ số? Khi dễ tôi không biết mô- tô sao?
Ducati Liberty năm ngoái, nghe tiếng động cơ đã biết chưa cải tiến qua, các bộ phận khác cũng không tốn nhiều tiền, tổng cộng nhiều nhất cũng chỉ một trăm năm chục ngàn, nếu như nhiều hơi nữa thì coi như tôi đây học sửa xe máy hai năm đều là uổng phí.
Chẳng qua hắn cũng hoàn toàn có thể hiểu được loại người mở miệng liền nói hươu nói vượn như này, vạch mặt loại chuyện này cũng không có ý nghĩa, mọi người lúc muốn xuống nước cũng không được.
Khi hai người đang nói chuyện, lại có một người lái mô- tô đi vào bãi đỗ xe.
Chẳng qua người này hiển nhiên không có kém như anh chàng vừa rồi này, tay lái rất thuần thục.
Hứa Trăn cảm thán giữa người và người sao lại chênh lệch đến thế, theo bản năng liếc nhìn người này thêm một cái.
Nhưng mà vừa nhìn qua, hắn lại ngạc nhiên nhìn thấy người này ngoặt vào điểm mù trong tầm mắt của anh chàng ngã xe vừa rồi, nghiêng người một cái không một tiếng động nhặt cái ba lô của đối phương làm rơi trên mặt đất lên.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao?
"Túi của anh!" Hứa Trăn kêu lên.
Anh chàng ngã xe vừa quay đầu lại đã thấy cái túi của mình bị người khác cướp đi, lập tức tóc gáy dựng đứng, kêu một tiếng "chết tiệt" rồi nhảy dựng lên, hất chân ra muốn đuổi theo.
Đuổi mấy bước lại phát hiện đuổi không kịp, thế là vội vàng quay người lại với ý định lái chiếc Ducati của mình.
Anh chàng ngã xe cắn răng đỡ chiếc mô- tô lên, còn chưa kịp leo lên xe, chỉ thấy một vệt bóng đen xẹt "vù" qua bên cạnh, cấp tốc phóng tới tên trộm túi phía trước.
Cả người anh ta không khỏi sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
—— Trò gì vậy? Đây mà xe lăn! ?
"Chết tiệt, anh đừng đuổi theo! !"
Anh chàng ngã xe nhìn chiếc xe lăn đang phóng nhanh về phía trước gào thét, kém chút là điên rồi.
Mẹ nó!
Nơi này có một người tàn tật đang ngồi trên xe lăn giúp tôi bắt trộm!
Mẹ nó, xe lăn sao có thể chạy nhanh như vậy?
Hơn nữa, coi như là anh đuổi kịp thì có thể có lợi ích gì? Anh có thể cản tên kia lại hay không! ?
Anh ta chỉ cảm thấy đầu óc "vù vù" một tiếng, bó tay toàn tập.
Anh chàng ngã xe vừa định lái mô- tô đuổi theo, nhưng mà đúng vào lúc này, một cảnh tượng làm anh ta cả đời khó quên lại xuất hiện:
Chỉ thấy, "người tàn tật" vừa rồi ngồi trên xe lăn sau khi vọt tới chỗ mép sườn dốc, bỗng nhiên từ trên xe lăn đứng lên, một tay chống đất, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống từ trên sườn dốc rồi không thấy bóng dáng.
Anh chàng ngã xe: ! ?
Khoảnh khắc này, anh ta chỉ cảm thấy con mắt mình hoa lên.
Không kịp ngẫm nghĩ thêm nữa, anh chàng ngã xe vội vàng điều khiển mô- tô chạy xuống sườn dốc, đã thấy ở đây có một nhóm người vây quanh.
Ở trung tâm đám người, một người trẻ tuổi đội mũ trùm và mang kính râm đang đè tên trộm túi xuống đất, nắm lấy khớp tay, kiềm hãm đến gắt gao.
Về phần cái xe mô- tô của tên trộm túi kia thì ngã ở cách đó không xa, bánh xe còn đang chuyển động, không khác lắm với tình cảnh chiếc Ducati của mình vừa rồi.
... Đây là, chuyện gì xảy ra! ?
Cách đó không xa, Hứa Trăn thấy anh ta tới, hơi hơi ngẩng đầu lên dùng giọng bình tĩnh nói: "Làm phiền anh báo cảnh sát."
"Anh nhìn xem trong túi có thiếu thứ gì hay không."
"Hở..."
Anh chàng ngã xe một mặt đờ đẫn sờ trên sờ dưới, phát hiện điện thoại không có ở trên người, lúc này mới do dự dựng mô- tô lại, tới lấy cái ba lô của mình.
"Cái kia..." Anh ta vừa lấy điện thoại ra, vừa nhìn chiếc xe lăn ở trên sườn dốc, thấp giọng nói, "Anh, không tàn tật hả?"
Hứa Trăn: "... ừm, không tàn tật."
Anh chàng ngã xe: "Vậy vì sao anh muốn ngồi xe lăn?"
Hứa Trăn: "Thật xấu hổ, công việc yêu cầu."
Anh chàng ngã xe: "..."
Rốt cuộc là công việc gì mới yêu cầu một người tay chân hoàn chỉnh... không đúng, phải là một người có khả năng nhảy xuống từ sườn dốc cao ba mét, dùng tay không chế ngự kẻ trộm chạy mô- tô, phải ngồi xe lăn?
Đặc công sao? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận