Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 549: Đại Kết Cục

Đúng 10 giờ tối, tập 52 của bộ phim "Sấm Quan Đông" đã chính thức đổ bộ trên các nền tảng website video lớn.
Đám người vừa lải nhải vừa nhấn vào giao diện phim trên các Web video, mở ra liền thấy, quả nhiên các trang Web cũng không còn là con người nha, vậy mà trực tiếp để tiêu đề là “Trận chiến cuối cùng, Truyền Võ anh dũng hy sinh.” làm công tác tuyên truyền.
Hơn nữa bìa hình ảnh của tập phim lại chính là một màn Truyền Võ rút đao trong phim.
Trong ảnh, Truyền Võ đứng thẳng trên chiến trường, trong tay cầm một thanh trường đao có ánh sáng lạnh lẽo, trên người tràn đầy sát khí.
Điều này vẫn rất khác với Hứa Trăn trong ấn tượng của mọi người.
Vẻ mặt của hắn không còn đạm mạc xuất trần mà ánh mắt như đuốc, hung tợn và nghiêm nghị, trong mắt hiện lên vẻ kiên cường bất khuất, giống như một mũi lao không thể gục ngã.
Vô số người xem đã bị chấn động trước bức ảnh này, họ chỉ cảm thấy thích thú đến mức vội vàng nhấp vào video.
Nhìn một hồi, chút bất mãn vì bị spoil đã bị bọn họ vứt ở sau đầu.
Bởi vì, cốt truyện đại kết cục thật sự là quá xuất sắc, nó cô đọng và hấp dẫn hơn rất nhiều nếu so những tập trước đó.
Chiến hỏa bay tán loạn, khói thuốc súng tràn ngập.
Các chiến sĩ cả người tắm máu, đón lửa đạn đầy trời, đạp lên thi teher chiến hữu, măng mọc mọc lên sau tre già, không ngừng vọt về phía trước.
Máy quay ghi lại trận chiến trước mặt giống như không có cảm xúc, nhưng cảnh quay đầm đìa máu tươi hết sức tự nhiên, không có kỹ xảo nhưng lại vô cùng chân thật.
Cuộc chiến trên đường phố bi thảm như máy xay thịt khiến người ta lo lắng, hơn nữa kỹ năng chiến đấu tuyệt vời của Truyền Võ trong cuộc chiến cũng khiến khán giả trầm trồ.
Khi hết đạn, Truyền Võ rút đao không chút do dự để chiến đấu tiếp, dẫn đến sự kích động của khán giả trực tiếp lên đến đỉnh điểm.
Tuy nhiên, cuối cùng, tình tiết vẫn như dự đoán, trên chiến trường bi thảm, Truyền Võ không thể may mắn thoát khỏi, hắn bị một đao đâm xuyên ngực.
Khán giả nhìn thấy Tiên Nhi kinh hoảng thất thố mà nhào lên, run rẩy ấn lại vết thương trước ngực của Truyền Võ, chân tay bối rối gần như không biết làm gì.
Nhìn thấy Truyền Võ tùm lấy tay cô, chấp nhất mà lặp lại một câu: Về nhà, về nhà…… Rốt cuộc cũng không thể nói tròn vẹn những câu khác.
Không có nhạc nền giật gân, cũng không những lời thổ lộ cầu huyết.
Truyền Võ giống như một binh lính tử nạn bình thường, thân thể ngã xuống vũng máu.
Khán giả nghĩ rằng họ đã biết trước cái kết cho nên sẽ không còn bị chấn động nữa.
Tuy nhiên, khi bọn họ trơ mắt mà nhìn Tiên Nhi hát một khúc bi ca, nỗ lực kéo thi thể Truyền Võ nằm trên xe gỗ ở sau lưng, bọn họ vẫn nhịn không được mà đau xót một trận.
Rất nhiều người, lúc này đang nhớ đến tập đầu tiên của bộ phim truyền hình.
Tiên Nhi mặc một chiếc áo khoác hoa nhỏ, ngồi trên cây lựu trong sân nhà, chân đung đưa và hát một bài hát nhỏ, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên;
Khi đó, Truyền Võ vẫn còn là một thiếu niên đứng dưới tán cây, ngẩng mặt lên, nghe tiếng hát của tỷ tỷ mình, trong lòng có chút ngốc nghếch mỉm cười.
Truyền Võ nói, tỷ, ta từ nhỏ đã thích tỷ…
Nghĩ đến đây, hốc mặt của nhiều người liền thoáng đỏ lên.
……
Khung cảnh lập tức di chuyển, hình ảnh đã đến lão Chu gia.
Cả gia đình đều đang canh giữ ở sảnh trước, mất hồn mất vía chờ đợi tin tức tiền tuyến.
“Kẽo kẹt ——”
Lúc này, tiếng cửa vang lên, Truyền Kiệt bước chân vội vàng mà chạy trở về, đối mặt với ánh mắt mong mỏi của cha mẹ, y nghẹn ngào hồi lâu, mới nói giọng khàn khàn: “Nhị ca đã chết……”
“Bang!”
Nương hung hăng tát lên mặt của Truyền Kiệt, con mặt đỏ lên: “Nói hươu nói vượn!”
Truyền Kiệt ăn một cái tát, ngơ ngẩn mà nhìn mẫu thân, nửa câu cũng không thể nói được, nước mắt lặng yên không một tiếng động mà trào ra hốc mắt.
“Cha, nương……”
Ngoài cửa lớn, Tiên Nhi đã về tới.
Cô để chiếc đẩy xuống, Thình thịch” một tiếng quỳ gối trước cửa Chu gia.
Mọi người nhìn thấy xe đẩy phía sau Tiên Nhi, mất hồn mà lảo lảo chạy qua.
Nương xụi lơ gục xuống trước mặt Truyền Võ, không biết làm sao mà vuốt thi thể nhi tử, thất thanh nói: “Võ, Võ a, nói chuyện với Nương……”
“Nương tới, nương tới……”
Nhìn lão nhân cả người run rẩy mà thất thanh khóc rống, trong nháy mắt, vô số cư dân mạng đều mờ cả hốc mắt.
“Không chịu được, tôi đau lòng quá.”
"Những người làm mẹ không thể nhìn thấy một cảnh tượng như vậy"
“Một đứa con cũng không để lại, cứ ra đi như vậy đúng là làm lão nhân đau rớt tâm.”
“Một trận chiến tranh, bao nhiêu người cửa nát nhà tan……”
“Chớ quên nổi đau đất nước, đừng quên ngày 18 tháng 9!"
“……”
Giờ khắc này, trong màn hình, một nhà Chu gia đối mặt với cái chết của Truyền Võ, nước mặt đã rơi lã chã khắp mặt.
Chỉ có duy nhất phụ thân Chu Khai Sơn đứng ở bên ngoài, xụ mặt, trước sau đều bình tĩnh nói: “Mau đỡ Nương ngươi dậy, đưa về phòng nghỉ ngơi!”
Nói xong, ông quay đầu nhìn nhóm vãn bối trong nhà, nói: “Đừng khóc, mau thu thu nước mắt lại!”
“Truyện Võ đây là vì nước mà chết, vì dân hy sinh thân mình, là quang vinh của lão Chu gia chúng ta!”
“Chuẩn bị linh đường, lấy gia phả tới đây, ta sẽ dựng bia chép sử cho hắn!”
……
Trên linh đường đơn sơ cái gì cũng không có, trừ bỏ vải bố trắng, cũng chỉ đặt một vòng sáp dương.
Truyện Kiệt cầm một miếng khăn lông, nhẹ nhàng lau đi vết máu cùng bụi bẩn trên mặt Truyền Võ.
Chu Khai Sơn an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở bên linh đường, không nói một lời.
“Cha,” lúc này, Tiên Nhi đi đến, đem cây đại đao mà Truyền Võ đx dùng ở trên chiến trường đưa cho Chu Khai Sơn, thấp giọng nói, “Cây đao này, trả cho người.”
Chu Khai Sơn quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn thanh trường đao đã nhiễm máu tươi.
Sau một lúc lâu, ông cầm lấy đai, nhẹ giọng nói: “Tốt.”
Chợt quay đầu nhìn về phía Truyền Kiệt, nói: “Tam nhi, lấy đá mài đao ra đây.”
Truyền Kiệt nao nao, không có nghi ngờ, nghe lệnh mà đi.
Chu Khai Sơn một mình canh giữ ở trước linh đường, vuốt đại đao, bỗng nhiên hốc mắt liền đỏ lên.
“Tí tách, tí tách……”
Giờ khắc này, hán tử cả đời không cúi đầu, cả đời không lau nước mắt lại đứng khóc như mưa dưới linh đường của con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận