Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 203: Mô Phỏng Thực Tế

Điều này làm cho Uông Bác Vũ không khỏi rất thán phục: Hứa Trăn không chỉ từng luyện tập quan sát người già, mà còn quan sát không chỉ một người già?
Bên cạnh hắn lại có nhiều ông già như vậy sao? Lẽ nào hắn từng làm từ thiện ở viện dưỡng lão sao?
Nghĩ như vậy, Uông Bác Vũ khẽ mỉm cười, nhấc bút viết câu nhận xét thứ hai vào ô vuông dưới tên của Hứa Trăn:
Cảm giác sân khấu rất tốt, nắm bắt chính xác nhân vật, có thiên phú dị bẩm trong việc mô phỏng nhân vật.
Uông Bác Vũ hơi do dự một chút, lại nhâc bút vẽ một vòng tròn lên tên của Hứa Trăn.
Ông quyết định giành điểm tuyệt đối duy nhất của khóa thi nghệ thuật này cho Hứa Trăn.
Học sinh này có lẽ không phải là người có kỹ thuật diễn tốt nhất trong đám thí sinh, nhưng hắn lại là người mà Uông Bác Vũ muốn nhận làm đồ đệ nhất.
Đây là một miếng ngọc thô chưa mài dũa, nếu như điêu khắc tốt, sau này không hẳn là không có cơ hội trở thành diễn viên cấp thần điện.
Bây giờ Uông Bác Vũ suy nghĩ đã không phải là chuyện Hứa Trăn có tư cách vào học Trung Hí hay không nữa rồi, mà là đang nghĩ, nên làm thế nào mới có thể giành hắn từ trong tay của Kinh Ảnh.
Xin học bổng?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Uông Bác Vũ liền lập tức cười khổ lắc lắc đầu.
Làm ơn, bây giờ người ta đã là minh tinh rồi, mỗi năm kiếm lời hàng đống tiền, còn để ý chút tiền học bổng nhỏ này sao?
Đừng có làm trò cười.
....
Hai ba phút sau, tiểu phẩm kết thúc.
Giám thị ra hiệu bọn họ có thể rời đi, thế là, mấy người cúi người cảm ơn ban giám khảo, cầm đồ vật tư nhân của mình rời khỏi trường thi.
Nữ sinh diễn vai mẹ vợ kia phát hiện khăn quàng cổ của Hứa Trăn rơi trên ghế, vội vã cầm khăn quàng cổ lên, gọi về phía hắn: "Ba, khăn quàng cổ của ba!"
"Phì ha ha ha ha...."
Xung quanh nhất thời vang lên một trận cười vang.
Nữ sinh kia cũng vèo một cái đỏ mặt lên, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, nhìn tay mình luống cuống.
Hứa Trăn khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, xoay người đi về phía nữ sinh này nói cảm ơn, thuận lợi nhận lấy khăn quàng cổ của mình.
Sau đó, mấy người dưới sự chỉ dẫn của cán bộ coi thi, từ cửa khác ra khỏi phòng thi, không chạm mặt với những người chưa thi kia.
Sau khi Hứa Trăn ra khỏi tòa nhà lớn, nhìn bầu trời mùa đông trong xanh, tâm tình vô cùng sung sướng.
Hắn vừa đi vừa phân tích biểu diễn vừa rồi, cảm giác thu hoạch rất lớn.
Trong tiểu phẩm vừa rồi, nguyên mẫu của "ông nội ba phải" là sư phụ Liễu Nhiên nhà mình, đồng thời tham khảo mấy vị đại gia gặp được khi luyện tập buổi sáng.
"Đạo diễn nóng nảy" thì tham khảo mấy vị tiền bối trong giới lúc trước đã từng tiếp xúc qua như là Đặng Đại Diễn, Đổng Kỳ Ngọc, trong lúc gấp gáp, cũng không biết rốt cuộc diễn như thế nào.
Sở dĩ Hứa Trăn hưng phấn như vậy, không phải là vui vẻ vì vừa rồi phát huy tốt như nào, mà là bởi vì, bỗng nhiên hắn phản ứng lại một chuyện:
Hắn am hiểu bắt chước, không chỉ có thể bắt chước nhân vật trong phim, còn có thể trực tiếp bắt chước nhân vật ngoài đời.
Người già, trẻ nhỏ, bệnh nhân, ăn mày, bảo vệ môi trường, cảnh sát, anh chàng shipper, dì múa hát ở quảng trường....
Những người này đều là đối tượng hắn mô phỏng.
Lúc trước mô phỏng theo trong phim, là bởi vì hắn không hiểu biểu diễn, không có năng lực gia công nghệ thuật với những hoàn cảnh bên ngoài đời sống.
Mà bây giờ, theo kinh nghiệm diễn ngày càng phong phú, hắn cũng đã có chút hiểu biết về biểu diễn, hoàn toàn có thể dứt bỏ biểu diễn của người khác, trực tiếp mô phỏng cuộc sống nguyên chất.
Trực tiếp là đèn giữa đêm đen mà!
Tại sao lúc trước vẫn luôn không nghĩ ra điểm này nhỉ?
Sau khi nghĩ ra điểm này, Hứa Trăn cảm giác mình giống như là tìm được con đường rộng lớn để nâng cao kỹ thuật diễn vậy, bước chân nhất thời cũng nhẹ nhàng hơn.
Cả người đều vì khát khao nâng cao tương lai mà hăng hái hơn.
"Sao? Thi xong rồi?"
Ra cổng trường, lên xe, Kiều Phong nhìn bộ dáng phấn chấn của Hứa Trăn, cười nói: "Nhìn vẻ mặt của cậu, chắc là thi khá tốt nhỉ?"
Hứa Trăn cười, nói: "Thi thế nào thì em không biết, nhưng em cảm thấy hình như mình có thể phất lên rồi."
Kiều Phong: ? ?? ?
Gì vậy, tôi nghe có chút không hiểu.
Phần thi nghệ thuật vẫn luôn kéo dài đến giữa tháng ba mới hoàn toàn kết thúc.
Sau khi kết thúc ba kỳ thi diễn phim, Hứa Trăn quay lại Bắc Thành, ngốc mình trong phòng tối nhỏ, bắt đầu yên tĩnh đóng cửa luyện đề.
Kỳ thi đại học sẽ bắt đầu vào đầu tháng 6, có vết xe đổ của A Y Mộ lúc trước, tất cả thí sinh đã xuất đạo đều rất coi trọng kỳ thi văn hóa này.
Nhỡ đâu đến lúc đó ai thi đỗ phần nghệ thuật rồi nhưng lại rớt phần thi văn hóa, vậy thì nhất định sẽ bị đóng đinh trên cọc mà sỉ nhục một năm.
Trong thời gian này Hứa Trăn cũng không nhận phim mới nữa.
Bởi vì nhiệt độ do Xuân Vãn mang đến cho nên có không ít tổ phim gửi lời mời thử vai cho hắn.
Nhưng hắn dành thời gian đọc mấy bộ kịch bản, không có bộ nào quá vừa ý, thế nên lại đành tạm thời bỏ qua.
Dù sao hắn cũng không sầu vì không có phim diễn.
Rốt cuộc, Đông Nhạc Ảnh Thị vốn là công ty chế tác phim ảnh.
Hứa Trăn là nam nghệ sĩ duy nhất của bộ phận phim cổ đại của Đông Nhạc, chỉ cần hắn muốn quay lúc nào cũng có thể vào đoàn.
Ngoài ra, Kiều Phong còn tiết lộ cho hắn một tin tức: Công ty gần đây đang xem xét kịch bản, định sản xuất cho Hứa Trăn một bộ phim, để hắn diễn vai nam chính.
Còn về cụ thể là kịch bản gì, hiện giờ tạm thời vẫn chưa xác định, có điều Hứa Trăn cũng không quá quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận