Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 517: Trời Xanh Không Bạc Đãi Người

"Những gì chúng tôi muốn công bố tiếp theo là quyền sở hữu của giải “Nam chính xuất sắc nhất” tại lễ trao giải Ngọc Lan năm nay.” Người dẫn chương trình đã không còn nhẹ nhàng tùy ý như lúc đầu, hắn vẻ nghiêm túc, nhìn xuống tấm thẻ khắc trên tay, cho biết, "Một trong những khách quý trao giải đồng thời cũng là ban giám khảo của đơn vị phim truyền hình, nhà sản xuất của “Thanh Xuân Như Hoa Nở”, “Những Năm Tháng Đó Của Chúng Ta”, Trì Tuyển Nhã.”
“Vị còn lại chính là người từng chiến thắng giải Nam chính xuất sắc của Ngọc Lan, diễn viên Dương Lập Kiên.”
“Hoan nghênh hai vị!”
Trong tiếng vỗ tay, giám khảo Trì Tuyển Nhã cùng Thị Đế Ngọc Lan - Dương Lập Kiên nắm tay nhau đi lên sân khấu.
Sau khi cả hai yên vị đứng trên sân khấu, Dương Lập Kiên quay đầu nhìn phong thư trên tay Trì Tuyển Nhã, cười nói: “Tôi rất vinh dự được đứng cùng sân khấu với Trì lão sư để trao giải thưởng này."
"Là một trong những giám khảo, ngài hẳn đã biết người đoạt được giải Thị Đế lần này là ai? Có thể tiết lộ một chút hay không?”
Trì Tuyển Nhã đáp: “Cái này hiện tại khẳng định là không thể nói.”
“Bất quá,” Cô quay đầu nhìn về phía chủ tịch hội đồng giám khảo Tôn Mãn Đường đang ngồi dưới khán đài, trên mặt giả vờ tức giận, nói: “Tôi muốn “phê bình” Tôn Mãn Đường Tôn lão sư.”
Màn hình phát sóng trực tiếp nhanh chóng lia máy quay về phía Tôn Mãn Đường.
Lúc này, ông ta còn đang nói chuyện phiếm với người ngồi bên cạnh, vừa nghe thấy tên mình thì liền cảm thấy vô cùng bối rối.
Trì Tuyển Nhã nói: “Bởi vì “Nam diễn viên chính xuất sắc” được đề cử lần này đều quá ưu tú, Tôn lão sư cảm thấy thật sự rất khó để lựa chọn."
"Vì vậy, ông ấy đã đưa ra một quyết định táo bạo - xem tất cả các bộ phim truyền hình của năm ứng cử viên, từ đầu đến cuối."
Nói đến đây, Trì Tuyển Nhã bất đắc dĩ mà cười khổ, "Mặc dù thái độ đã đủ nghiêm khắc, nhưng tại sao lại không có suy xét đến cường độ làm việc của ban giám khảo chúng ta?”
Cô xòe bàn tay ra, nhìn về phía Trần Chính Hào cách đó không xa, nói: “Những người khác cũng liền thôi, nhưng Trần Chính Hào, phim truyền hình để cử của hắn chính là “Tam Quốc” nha!”
“Tam Quốc có tổng cộng 122 tập!”
“Ha ha ha ha ha……”
Lúc cô xong lời này thì bên dưới tức khắc nổ ra một trận cười.
Tất cả khán giả đều biết rằng cuộc xét duyệt cuối cùng của Lễ trao giải Ngọc Lan chỉ diễn ra trong thời gian chưa đầy hai tuần. Nếu như xem tất cả bộ phim truyền hình của năm ứng cử viên, vậy chẳng phải là ngày ngày đêm đêm ăn nằm trong phòng chiếu sao?
Năm nay, ban giám khảo cũng quá thảm rồi!
Sau một thời gian, Trì Tuyển Nhã nghe thấy tiếng cười của mọi người dần dần ngừng lại, mới nói tiếp: "Thật may, những người có thể lọt vào danh sách nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Giải thưởng Ngọc Lan đều là những bộ phim truyền hình hay nhất năm nay."
“Chúng tôi đều không cảm thấy mệt mỏi mà còn cảm thấy sống động và thú vị.”
"Chính vì điều này mà chúng tôi đã không bỏ lỡ bất kỳ bộ phim truyền hình hay nào, cũng như không bỏ lỡ bất kỳ nhân vật tốt nào."
Vừa nói, Trì Tuyển Nhã vừa nhìn về phía Dương Lập Kiên đang đứng bên cạnh mình, nói, Vừa rồi Dương lão sư hỏi ta có thể tiết lộ một chút hay không?”
"Vậy tôi sẽ tiết lộ một chút."
Cô giơ phong thư trên tay lên, cười nói: "Đề cử: Nam diễn viên chính xuất sắc nhất” lần này, giống như “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất”, cả hai đều làm nên lịch sử."
"Về phần lịch sử cụ thể? Chúng ta hãy nhìn vào màn trình diễn của một số ứng cử viên được đề cử.”
Vừa kết thúc câu, màn hình phía sau sân khấu lập tức phát năm đoạn phim ngắn của các ứng cử viên.
Phim truyền hình đầu tiên chính là “Tam Quốc” của Trần Chính Hào.
Một số phân đoạn của Gia Cát Lượng thoáng lướt qua, những người ngồi bên dưới đều chưa cảm thấy gì, nhưng tổng đạo diễn Cao chẩn của “Tam Quốc” lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Ông nhớ rõ, lúc mình gửi đoạn phim đề cử chính là phần cốt truyện “Gió thu năm trượng nguyên”.
Nhưng đoạn video vừa rồi lại chính là phân cảnh “Sài tang khẩu ngọa long phúng” (Cảnh Gia Cát Lượng tham sự lễ tang của Chu Du tại Sài tang khẩu)
Ban tổ chức đã thay đổi?
Chẳng lẽ……
Ngay khi suy nghĩ vừa được sắp xếp lại, đoạn video trên màn hình lớn cũng kết thúc.
Trên sân khấu, khách quý Trì Tuyển Nhã, đồng thời cũng là giám khảo của lễ trao giải, xé mở phong thư trong tay và hô vang: “Người chiến thắng “Nam chính xuất sắc nhất” tại Lễ trao giải Ngọc Lan năm nay chính là….”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười, nói: “Diễn viên vai Gia Cát Lượng trong “Tam Quốc”, Trần Chính Hào!”
“Chúc mừng!”
Lúc Trì Tuyển Nhã vừa nói xong hai chữ “Chúc mừng”, thậm chí âm nhạc dựng bối cảnh chuyện dụng cho lễ trao giải vẫn chưa kịp khởi động, thì bên dưới sân khấu, một trận thét chói tai, ầm ầm vang lên.
“A a a ——! !!”
Ngay hàng ghế phía tây của hội trường, tập thể đoàn phim “Tam Quốc” vừa nghe thấy tên Trần Chính Hào được xướng lên thì gần như đều trực tiếp nhảy dựng khỏi chỗ ngồi.
Thị đế!
Thị đế!
Trần Chính Hào đã giành được giải Thị Đế năm nay! !
Đạo diễn Cao Chẩn đi đầu thét chói tai, một tay ôm lấy cúp thưởng Ngọc Lan, một tay khác giơ cao huy chương “Phim truyền hình hay nhất". Cúp, giấy khen cùng cái đầu trọc của ông ta đều được chiếu rọi dưới ánh đến flash, chói lói đến mức người đối diện không thể mở được mắt.
Biên kịch, đạo diễn hình ảnh và những người khác ở bên cạnh cũng đứng dậy hoan hô, hung hăng múa may quay cuồng, phấn khích như một nhóm fan cuồng đam mê bóng đá.
Hứa Trăn lúc này đã hoàn toàn quên mất cái gì gọi là quản lý vẻ mặt, cái gì gọi là dáng vẻ công chúng.
Kinh hỉ ngoài dự liệu khiến hắn mừng rỡ như điên, giờ khắc này, hắn chỉ nghĩ thét chói tai, một câu tiếng người cũng không thể nói được.
Thật sự lấy được giải…
Hào ca thật sự lấy được giải thị đế năm nay!
Nếu như thành tâm thành ý, thì sắt đá cũng phải cảm động!
Trời xanh quả nhiên không bạc đãi Hào ca! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận