Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 524: Tiết Tấu Quá Nhanh

Xem đến đây, Trần Vi nhìn chằm chằm vào màn hình TV, hai tay đã hoàn toàn rời khỏi bàn phím của máy tính xách tay.
Tiết tấu quá nhanh.
Từ việc người một nhà đi mượn gạo khắp nơi để cưới vợ, đến nửa đêm gặp phải mã phỉ cướp mất sính lễ, sau đó Truyền Võ phản đòn, cướp vàng của mã phỉ, cuối cùng vị đám mã phỉ làm một trận hồi mã thương….
Cốt truyện lên xuống phập phồng, nếu đặt theo tiêu chuẩn của phim truyền hình thì chỉ sợ một tập cũng không nói hết.
Thế nhưng, Trần Vi ngẩng đầu nhìn thời gian hiện tại, 7 giờ 41 phút.
Nói cách khác, từ lúc phim được phát sóng cho đến bây giờ, bao gồm cả bài hát mở đầu cùng đoạn giới thiệu bội cảnh thì tính toán đâu ra đấy chỉ mới trôi qua 6 phút.
6 phút ngắn ngủn, nhưng câu chuyện lại có nhiều diễn biến như vậy…
Trật tự rõ ràng, không loạn chút nào, hơn nữa câu chuyện xưa còn tái hiện một cách sinh động bối cảnh thời đại lầm than của dân chúng lúc ấy. Hệ sinh thái xã hội của những người nhà quê sống phụ thuộc vào nhau và bối cảnh của vùng đất Lỗ Địa bị binh phỉ tàn sát bừa bãi
Thậm chí chỉ qua ít lời thoại, tính cách của một nhà bốn người Chu gia đều được xác định rõ ràng.
Lão đại yếu đuối, lão nhị quật cường, lão tam lanh lời cùng với Nương không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngoài mềm trong cứng. Tất cả các nhân vật đều để lại ấn tượng sâu sắc cho khán giả.
Trần Vi nhịn không được mà líu lưỡi.
——Đây là kịch bản thần tiên gì vậy?
Quả nhiên, kẻ có danh trong thiên hạ đều không tầm thường, Tôn Mãn Đường quả nhiên không hổ là chủ tịch hội đồng giám khảo của lễ trao giải Ngọc Lan!
Ngắn ngủn sáu phút, nó có thể được xem là mở đầu của một cuốn sách giáo khoa niên đại kịch!
Tuy nhiên, điều cô không ngờ là diễn biến tiếp theo còn tuyệt vời hơn rất nhiều so với 6 phút mở màn.
Trong màn hình, chuyện xưa tiếp tục được tái hiện.
Sáng sớm hôm sau, mẫu thân mang theo Truyền Văn đến Đàm gia, kể lại chuyện đêm qua nhà bọn họ gặp phải mã phỉ, lương thực cũng bị cướp hết, cho nên hỏi có thể viết giấy nợ trước hay không, để cho hai đứa nhỏ được kết hôn.
Nhưng mà Đàm gia sống chết không chịu, ngay cả cửa cũng không cho bọn họ tiến vào.
Thậm chí còn có người tung tin đồn, nói trượng phu Chu Khai Sơn đã bốn năm không thấy, thật ra đã sớm chết.
Có người tận mắt nhìn thấy Chu Khai Sơn bị xử quyết trước cửa chợ, đầu còn bị treo lủng lẳng trước cửa thành.
Nương của Truyền Võ vừa nghe tin này thì cấp hỏa công tâm mà ngã liệt ra mặt đất.
Lương thực bị mã phỉ đoạt đi rồi, con dâu cũng cưới không được, trượng phu thì chưa biết sống chết…
Một áp lực cực nặng đè xuống người mẹ khiến bà đau khổ suy sụp, thật sự chỉ muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân.
Nhưng mà, ngay lúc một nhà bốn người Chu gia đang lâm vào tuyệt vọng thì một bước ngoặt bất ngờ xuất hiện:
Đêm hôm đó, vị huynh đệ từng đi theo Chu Khai Sơn đến Quan Đông, bỗng nhiên quay lại tìm bọn họ, mang cho bọn họ một phong thơ cùng với một túi thổ sản vùng núi.
Người này nói Chu Khai Sơn bình an không có việc gì, hơn nữa đã đứng vững vàng gót chân ở Đông Bắc, cho nên kêu bốn mẹ con qua đó tìm ông.
Chỉ một thoáng, cốt truyện liền thay đổi sang một trang mới.
Đại thúc giũ ra bao tải, “Rầm” một tiếng, hạch đào, hạt thông, quả phỉ và các loại thổ sản vùng núi đổ đầy trên giường đất.
Ba huynh đệ sớm đã đói đến bụng dán chặt vào lưng liền lập tức choáng váng, ba chân bốn cẳng nhảy lên giường đất, ôm lấy đống thổ sản vào trong lòng, ánh mắt lóe lên hào quang.
“Quan Đông, rốt cuộc là địa phương gì?” Nửa đêm, Truyền Võ nằm ở trên giường đất, nhịn không được hỏi.
Truyền Kiệt nằm ở bên cạnh cũng là tinh thần tỉnh táo, y lăn long lóc trên giường đất, nói một cách khoe khoang: “Hắc, ngươi không có nghe mấy người từ Quan Đông trở về sao?”
“Bọn họ nói nơi đó là bảo địa, bổng đánh hươu, gáo múc cá, nhân sâm, lông chồn cỏ… nơi nơi đều là rừng già, thổ địa phì nhiêu!”
“……”
Một nhà bốn người hứng thú bừng bừng mà thức đến nửa đêm, trong lòng ai ai cũng tràn ngập khao khát về Quan Đông.
Sáng sớm hôm sau, Nương liền đem bột ngô còn dư lại trong nhà làm thành bánh rán, thu thập xong hành lý thì dẫn theo ba đứa nhỏ rời khỏi nhà.
Lúc đoàn người đi đến bên sườn núi thì Nương bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn vào căn nhà cũ nát trong khe núi của bọn họ, vành mắt đỏ lên, bà nói với ba đứa nhỏ: “Mau dập đầu với nhà của chúng ta.”
“Các ngươi nhớ kỹ, đây là nơi sinh ra và nuôi dưỡng các ngươi, cả đời cũng không được quên.”
……
Ngắn ngủn 40 phút, cốt truyện từ Truyền Văn đón dâu không thành, sau đó lại chuyển thành bốn mẹ con ngồi thuyền ra biển.
Ngay trong phân cảnh cuối cùng của tập một, con dâu chưa qua cửa của Truyền Văn là Tiên Nhi, bỗng nhiên xuất hiện ở bên bờ, điên cuồng mà vẫy vẫy tay với đám người Truyền Văn.
Cô gái nhỏ này, thế nhưng tính toán đi theo Chu gia đến Quan Đông.
Nhưng mà thuyền lúc này đã ra khơi, Tiên Nhi không lên được thuyền mà Truyền Văn ở trên thuyền cũng gấp đến độ nhảy loạn.
Cốt truyện đột ngột kết thúc ở chỗ này.
Bên ngoài màn hình, Trần Vi nhìn phụ đề đang cuồn cuộn trôi trên màn hình TV, nghe giai điệu du dương của bài hát kết phim, nhịn không được mà thở dài một tiếng.
Tại sao nó dừng lại ở đây? Tôi muốn xem diễn biến ở mặt sau!
Cô không khỏi liếc xuống tài liệu trên màn hình máy tính xách tay - nó trống không, một chữ cũng chưa viết.
Trong tập phim dài 40 phút này toàn bộ quá trình đều không có một điểm nhàm chán, điều này khiến người ta căn bản không thể dừng lại.
Trần Vi vốn tưởng rằng bộ phim này tên là "Sấm Quan Đông", cho nên phần phim chủ yếu phải là quá trình di dân đến Quan Đông, do đó bối cảnh phía trước ít nhất phải kéo dài mười tám tập?
Kết quả không ngờ tới, biên kịch chỉ dùng hơn mười phút để khơi dậy cảm xúc một lòng muốn đi Quan Đông của khán giả. Sau đó, tập một còn chưa kết thúc nhưng một nhà bốn người đã khăn gói lên đường.
Dứt khoát lưu loát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận