Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1087: Hoạt động triển lãm phim 2

Dưới sân khấu, nhóm người xem giơ điện thoại hoặc máy ảnh lên mà hết sức hưng phấn quay phim lại.
Trong đó có một vị khách nhỏ giọng hỏi đồng bạn: "Ở Hoa Hạ, đại khái có bao nhiêu người biết công phu giống như anh ấy?"
Người bạn xùy cười một tiếng, nói: "Này không phải gọi "công phu", đều là giả, cái này là một hình thức vũ đạo khác thôi."
Người nọ nghi hoặc nói: "Vũ đạo? Này có thể gọi vũ đạo sao..."
Trên sân khấu lúc này, màn "Nhị Lang thần đại chiến Tôn Ngộ Không" đã kết thúc.
Hứa Trăn nghe thấy dưới đài giống như có người nhận ra mình, hưng phấn gọi tên hắn, dưới tình thế cấp bách sau khi biểu diễn kết thúc hắn đành phải nhảy từ trên đài xuống, dùng bước chân cực nhanh thoát khỏi hiện trường.
Hai người khách tranh luận lúc nãy trơ mắt nhìn hắn nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống từ trên sân khấu cao hơn ba mét, thân thể hơi cong giống như một cọng lông vũ mà rơi xuống, không có mảy may phát ra tiếng động.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
"Màn này... không có khả năng là "vũ đạo" chứ?" Người lúc trước lầm bầm hỏi.
Ở một góc không xa trong phòng triển lãm “Tây Du”, Hứa Trăn vừa chạy trối chết nhưng vẫn bị một vài vị khách tham quan bao vây, đành phải lén lén lút lút cho bọn họ chữ ký.
“Woa… Trời đất ơi, đúng là anh ấy!”
Một người trong đó kích động nói nhỏ: “Tôi vừa nhìn một cái liền nhận ra Hứa Trăn!”
Cô nhìn trang phục và phụ kiện trên người Hứa Trăn từ trên xuống dưới, hỏi: “Đây là hóa trang của Nhị Lang thần trong “Phong thần” sao? Đẹp quá! Màu sắc và tay nghề đều tuyệt vời!”
“Vì sao lại đeo mặt nạ vậy? Anh muốn cho mọi người niềm vui bất ngờ sao?”
“…”
Mấy người khách tham quan này bao vây Hứa Trăn ở giữa, ríu ra ríu rít bàn tán, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn.
Hứa Trăn cười nhạt, cúi đầu ký tên cho từng người.
Lúc nãy mấy người này gọi hắn là “A Trăn”, không có gọi tên đầy đủ của hắn ra.
May mà hắn chạy nhanh, những khách tham quan bình thường kia trong lúc nhất thời chưa kịp nhận ra cái tên “A Trăn” này là đang đề cập đến ai, cho nên mới không gây ra tác động lớn hơn.
Đối với fan cuồng của Hứa Trăn mà nói, “Phong thần” vừa khởi động máy, Hứa Trăn ở trong phim đó đóng vai Nhị Lang thần chắc chắn chính là một tin tức lớn; nhưng đối với người bình thường mà nói, một đoàn phim nào đó khởi quay cũng không phải là chuyện gì quan trọng, ở trên internet không gây ra được một tí bọt nước nào.
Hắn lén lút quan sát bộ quần áo của bản thân một chút, cảm thấy hơi khó hiểu.
Vì sao hắn lại bị nhận ra nhỉ?
Đây là trang phục diễn của đoàn phim, không phải là những bộ thường phục bị các fan hâm mộ từng chê bai qua vô số lần kia, từ đầu đến chân đều mới tinh; trên mặt hắn còn đeo một cái mặt nạ màu trắng bạc, ngay cả mũi cũng bị che khuất toàn bộ, rất khó để nhìn ra diện mạo ban đầu.
Lại thêm trạng thái của Hứa Trăn lúc biểu diễn ở trên sân khấu, cử chỉ, khí chất đều rất khác so với lúc bình thường.
Như vậy mà cũng bị đoán ra, rốt cuộc phải làm sao mới được đây?
Hứa Trăn không kiềm được nhỏ giọng hỏi: “Mọi người làm thế nào nhận ra là tôi vậy?”
“Phụt… Ha ha ha ha ha!”
Nghe thấy hắn hỏi câu này, mấy cô gái đứng xung quanh liền cười đến ngả nghiêng.
Một cô gái trong đó khoa tay múa chân giả bộ thực hiện lại mấy động tác múa thương của anh, cười nói: “Rất nhiều động tác đặc biệt mà!”
“Những chiêu thức múa thương mà anh biểu diễn trên sân khấu vừa rồi, Dương Thất Lang đã từng dùng, Lâm Thù đã từng dùng, chỉ đạo võ thuật của phim "Truyền kỳ Triệu Tử Long" cũng đã từng dùng.”
“Đặc biệt là người luôn sử dụng Phong Hỏa Luân đã trở nên nổi tiếng hai ngày trước, Na Tra. Ha ha ha…”
Cô nói được một lúc liền bật cười thành tiếng, vừa cười vừa nói: “Anh lại dùng chiêu này thêm mấy lần, em cảm giác hội fan cuồng của Hứa Trăn đều sắp học thuộc luôn rồi!”
Nghe cô ấy nói như vậy, mấy người bạn bên cạnh lập tức cười lớn tiếng hơn một chút.
Hứa Trăn: “…”
Nhưng mà, không phải vốn dĩ là có rất nhiều chiêu thức thương pháp sao?
Được rồi, bản thân hắn quả thật đã quen với một vài động tác đặc biệt, sau này xem ra phải tìm hiểu võ thuật kỹ hơn nữa, mở rộng phạm vi hiểu biết của mình ra một chút.
Chỉ chốc lát sau, mấy người khách tham quan này đều đã lấy được chữ kí, lại nài nỉ yêu cầu hắn chụp ảnh chung.
Hứa Trăn thấy xung quanh không có ai, liền quay mặt về phía góc tối, một tay vịn mặt nạ, một tay khác cởi sợi dây sau đầu ra, tháo xuống mặt nạ màu trắng bạc đang đeo trên đầu.
“A…!”
Khuôn mặt tuấn tú lộ ra trước mặt mọi người, mấy cô gái này đều không nhịn được duỗi tay che miệng lại.
Hứa Trăn nhẹ nhàng nở nụ cười, vươn ngón tay ngăn ở trên môi, ra hiệu cho mọi người nhỏ tiếng một chút.
Mấy cô gái này liền gật đầu giống như gà con mổ thóc, vội vã lấy điện thoại di động ra, tranh thủ hoàn thành việc chụp ảnh chung.
“Giải thưởng Kim Kê, cố lên!”
Một cô gái trong đó giơ bàn tay ra, làm động tác giống như truyền nội công từ xa, hiên ngang nói: “Vận may tháng này đều cho anh mượn, nhất định phải đoạt được giải ảnh đế nha!”
Những cô gái còn lại cũng bắt chước cô ấy, rất có tinh thần diễn xuất mà thực hiện tư thế “đẩy hơi vận khí”, dáng vẻ rất ra sức.
Hứa Trăn lập tức bị các cô ấy chọc cho cười, tuy cảm thấy buồn cười nhưng lại có chút cảm động.
Ừm, tuy nói rằng bộ phim đã quay xong, hiện tại có cố gắng hơn nữa cũng không có tác dụng gì, nhưng … tốt xấu gì vẫn là nên cố gắng chuẩn bị một chút cảm nghĩ nếu như đoạt giải.
Điều này khiến hắn không khỏi nhớ lại tại lễ trao giải Ngọc Lan hai năm trước, lúc đó hắn cảm thấy bản thân sẽ không thể đoạt giải, bởi vậy đã sớm chuẩn bị xong nụ cười lịch sự khi thấy người khác đoạt giải.
Kết quả, sau khi khách mời công bố người đoạt giải chính là hắn, đầu óc Hứa Trăn vẫn chưa kịp xử lý thông tin, theo phản xạ có điều kiện vừa vỗ tay, vừa tán thưởng gật đầu, cảnh đó bị các nhân viên quay phim tại hiện trường quay được thành một cảnh đặc tả.
Không nói nữa…
Sau này nếu như có tham gia đêm liên hoan nào nhất định phải hết sức chuyên chú, không thể bởi vì căng thẳng mà vội vàng niệm kinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận