Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 638: Thiên Phú Chỉ Đạo

Từ Hạo Vũ nghe hắn nhắc tới chỗ này, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, chỗ này tôi cũng không hiểu, Trần đạo chỉ nói tôi thể hiện cảm xúc theo trình tự, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là không thể tin được, tiếp theo là mừng rỡ như điên, cuối cùng là cảm động, nhưng dù tôi diễn theo ông ấy nói thì vẫn không đạt…”
Hứa Trăn không để ý tới những miêu tả phức tạp của gã mà trực tiếp hỏi: “Anh thích loại xem nào nhất?”
“A?” Từ Hạo Vũ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, “Cái này, một hai phải nói thì vẫn là ……”
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Vậy anh thử tưởng tượng, nếu Từ thúc nói với anh, thích Bugatti Chiron sao? Ba mua cho con một chiếc, thấy sao?”
“Lát nữa anh phải dùng tâm tình như vậy để diễn cảnh này.”
Từ Hạo Vũ: ?? ?
Hứa Trăn nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của gã thì cười cười, vỗ vỗ bờ vai đối phương rồi nói: “Thả lòng đi, anh có thể, mau đi thôi!”
Tuy rằng Từ Hạo Vũ cảm thấy lời chỉ dẫn này nghe có chút không đáng tin cậy, nhưng gã khẳng định sư phụ chắc chắn có nhiều hiểu biết hơn mình, do đó gã thắt chặt trái tim, căng da đầu lao vào chiến trường.
Vài phút sau, cảnh quay tiếp tục.
Từ Hạo Vũ đóng vai A Tứ lôi kéo xe kéo đi trên đường cái.
Đạo diễn Trần Tử An nhìn Từ Hạo Vũ trong màn ảnh, không khỏi lo lắng.
Di……Nhìn đôi mắt vô thần, biểu tình trì độn chết lặng của gã…
Xem ra trạng thái này khá chính xác? ?
Chỉ chốc lát sau, lão bản ngồi ở xe kéo mở miệng hỏi gã: “Có phải ngươi thích cô nương ở “Thái Hữu Ký” đúng không?”
A Tứ không có biểu tình mà lôi kéo xe, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lão bản nhìn bóng dáng của gã, nhoẻn miệng cười, nói: “Quay đầu, đi Thái Hữu Ký.”
“Ta đi hỏi vợ cho ngươi.”
Nghe được lời này, Từ Hạo Vũ đóng vai A Tứ chậm rãi dừng bước chân lại.
Gã quay đầu, ngạc nhiên nhìn về phía lão bản, sau một lúc lâu, mới lắp bắp nói: “Thật, thật vậy không?”
Câu “Thật vậy không” không có trong kịch bản, nhưng diễn viên đóng vai lão bản là một vị ảnh đế, cho nên sao có thể không ứng đối được với những trường hợp nhỏ này, đối phương dùng tinh thần thoải mái để đáp: “Đương nhiên là thật.”
“Ngươi cũng lớn rồi, đã đến tuổi thành thân.”
A Tứ chớp chớp mắt, gã thay đổi hướng xe, chạy như bay ở trên đường, miệng cười toe toét, nói: “Lão bản vạn tuế! Lão bản vạn tuế! !”
Khi nói chuyện, toàn thân tràn đầy một cổ mừng rỡ như điên không thể che giấu được.
Bên sân, đạo diễn Trần Tử An nhìn Từ Hạo Vũ trước màn ảnh, cảm thấy được mở rộng tầm mắt.
Diễn rất được, hoàn toàn khác với vẻ thiểu năng trí tuệ như trước đó! !
Trần Tử An theo bản năng mà quay đầu nhìn về Hứa Trăn đang đứng cách đó không xa, trong lòng thập phần kinh ngạc.
Rốt cuộc Hứa Trăn đã nói gì với Từ Hạo Vũ?
Tiểu tử này còn trẻ như vậy nhưng lại có thiên phú về chỉ đạo diễn xuất? ?
……
Những gì Hứa Trăn nói Từ Hào Vũ dĩ nhiên không thể để cho người biết.
Ước chừng không đến nửa giờ sau, quá trình quay phim trên phim trường tạm thời kết thúc, đạo diễn Trần Tử An liền mang theo Hứa Trăn rời khỏi đường phố, đi vào phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh phim trường.
“Cậu đã đọc kịch bản của mình chưa?”
Trần Tử An vừa đi vừa trò chuyện với Hứa Trăn: “Nhân vật tôi muốn cậu diễn tên là Lý Sùng Quang, là một vị thiếu gia nhà giàu.”
“Trước đó tôi có tìm một diễn viên ở Hương Giang đến diễn, nhưng tuổi tác còn quá nhỏ, tố chất tâm lý không được, kết quả bị mấy vị ảnh đế áp diễn, khiến cho hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái sụp đổ.”
Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Hứa Trăn, nhường mi cười nói: “Cậu biết rồi đúng không? Cha của nhân vật này là Vương Văn Kỳ, lão sư là Lương Võ Triết.”
Hứa Trăn vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn.
“Ánh đế Kim Kê” Vương Văn Kỳ, nam diễn viên huyền thoại Lương Võ Triết năm lần đoạt vòng nguyệt quế “Ảnh Đế Kim Tượng” !
Hai người này có thể nói là những đại diện quyền lực nhất trong giới giải trí đại lục và Hương Giang, chân chính không thẹn với với danh xưng "Ảnh đế” !
Cuộc đọ sức đỉnh cao...
Cơ hội cực kỳ hiếm có để có thể đóng một vài bộ phim với hai vị tiền bối này, dù chỉ là trong cương vị của một diễn viên khác mời!
“Kẽo kẹt”
Khi nói chuyện, Trần Tử An đẩy cánh cửa phòng ra.
Hứa Trăn quay đầu liền thấy lúc này trong phòng đã có bảy tám người đang tụ tập nghỉ ngơi.
Mấy người nhìn thấy đạo diễn, có người cung cung kính kính đứng lên chào hỏi, có người vẫn chưa đứng dậy mà chỉ ngồi ở đó, cười cười, vẫy vẫy tay với ông ta.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đang đứng hút thuốc bên cửa sổ, y không để ý tới Trần Từ An mà vô tình liếc mắt qua Hứa Trăn đang đứng phía sau, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói: “Ai, đây không phải là Dương Thất Lang sao?”
Hứa Trăn giật mình, quay đầu nhìn về bên đó, lúc thấy rõ diện mạo của người đang nói chuyện thì hắn lập tức choáng váng, đối phương chính là Lương Võ Triết!
Người mới bắt chuyện với mình chính là “Ảnh đế Kim Tượng” Lương Võ Triết!
Y vậy mà đã xem bộ điện ảnh của mình?
Thời trẻ, Lương Võ Triết nổi danh với những vai phản diện, hình tượng lão đại của y gần như đã ăn sâu vào trong lòng mọi người.
Nhưng mà lúc này, y lại mặc một bộ quần áo trắng tinh, thẳng tắp, trên mặt mang theo gọng kính vàng, bộ dáng thư sinh lịch sự văn nhã.
Hứa Trăn trong nháy mắt cảm giác hiện thực tựa hồ có chút ma huyễn.
“Hô……”
Lương Võ Triết nhìn về phía Trần Tử An, nói: “Trước đó ông nói với tôi, mình có quen biết một đứa nhóc, có thể diễn tốt Lý Sùng Quang, chính là Hứa Trăn sao?”
“Sớm nói a.”
Nói xong, y quay đầu nhìn về phía Hứa Trăn, cười cười: “Không phải Thất Lang của “Dương Gia Tướnh” sao? Hai ngày trước tôi mới xem xong.”
“Hắn mà còn thử vai sao? Lãng phí thời gian.”
“Trực tiếp tới diễn không phải được à?”
Nghe mấy câu này của y, những diễn viên còn lại trong phòng liền tức khắc hai mặt nhìn nhau.
Những người này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút hiểu biết về Hứa Trăn, biết những năm gần đây hắn rất có danh tiếng, là một diễn viên giỏi diễn xuất.
Tuy nhiên, một diễn viên chỉ mới hai mươi tuổi lại có thể được Lương Võ Triết khen ngợi như thế?
Thử vai cũng không cần mà trực tiếp tới diễn? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận