Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 233: Phong Cách Diễn Xuất? ?

Khi nói lời này, Mạnh Tường Đông lại trộm nhìn về phía Thẩm Đan Thanh đang ngồi trong một góc.
Ông để cháu trai mình diễn đoạn này, cũng không phải vì bản thân lười biếng.
Nguyên nhân chính là do bản chính “Lão thái thái” còn đang ngồi dưới đài, ông ta muốn nhân cơ hội này để thằng cháu nhà mình thể hiện một chút bản lĩnh, xem có được sự chỉ dẫn của Thẩm Đan Thanh hay không.
Mặc dù cô ta không nói gì, nhưng việc này xong cũng xem như lễ ra mắt với Thẩm Đan Thanh, về sau nhất định có cơ hội hỏi thăm.
Sự nghiệp diễn xuất của Mạnh gia tuy đông đúc, nhưng chưa có người nào đạt được cấp bậc giống như Thẩm Đan Thanh.
Có đôi khi, đại sư một hai câu chỉ điểm là đã có thể khai sáng đầu óc, giải quyết bế tắc, thắng qua người thường mười năm khổ học, đây cũng không phải chỉ là nói suông.
Bản thân Mạnh Nhất Phàm hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy.
Cậu ta không biết Thẩm Đan Thanh đang ở dưới đài, mà chỉ nghe đại bá gọi mình lên diễn, vậy thì cứ diễn thôi.
Mới nãy còn dưới sân khấu, Mạnh Nhất Phàm thật sự rất ngứa mắt, cậu cảm thấy diễn xuất của cô gái này quá gà, nếu để mình diễn, vậy thì mình sẽ diễn như thế này, như thế kia.
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có cơ hội rồi.
Xuất hiện trước mọi người luôn là niềm vui của cậu, không hiểu sao lúc này rất nhiều người đến tiểu kịch trường, hơn 200 chỗ ngồi phía dưới sân khấu gần như đã kín chỗ, rất thích hợp để lên đài thể hiện bản lĩnh.
“Ba của bọn họ rất thích sạch sẽ.”
“Bọn họ ba ba người này nột, đặc hảo sạch sẽ.”
Mạnh Nhất Phàm đứng lên khỏi ghế khán giả, chậm rãi đi về phía sân khấu và nói: “Từ cửa viện đến cửa sổ, ngươi hãy lấy khen lau sạch bụi bám bên trên, từ thấp lên cao, lau tới lau lui, lau ở cả chỗ kia nữa…”
Cậu ta vừa mở miệng, khán giả dưới đài còn chưa kịp cảm nhận cái gì, nhưng đám diễn viên trên sân khấu thì đã bị chấn động không nhẹ.
Quả nhiên, “Người thạo nghề vừa ra tay, liền biết có được hay không”, Mạnh Nhất Phàm chỉ mới mở miệng nói, đám học sinh đã quen xem đoàn viên nhà mình biểu diễn, liền tức khắc cảm thấy như uống nước suối nguồn, cả người nhẹ nhàng thoải mái.
Đặc biệt là nữ sinh mới diễn vai lão thái thái kia, mặt mũi đều đỏ ửng lên vì xấu hổ.
Phần trình diễn của Mạnh Nhất Phàm không thể nói là xuất sắc, nhưng nó khiến mọi người cảm thấy hài hòa và có bài bản.
Cậu ta cả người đứng ở chỗ đó, không cần ánh đèn sân khấu, chỉ bằng danh xưng “Phàm Nhi” là đã có thể hấp dẫn ánh mắt của người xem.
Hơn nữa, kết hợp với chất giọng cổ điển khá chân thực của cậu ta, thì so với màn trình diễn của nữ sinh vừa rồi thì quả là một sự khác biệt, trực tiếp hạ gục đối phương.
“…Khi ta 39 tuổi, ba của hắn đã đi.”
Một lát sau, Mạnh Nhất Phàm đã diễn đến phân cảnh mà nữ sinh bị mắc kẹt vừa rồi.
Trên mặt cậu ta không có biểu tình khoa trương, nhưng môi mỏng lại nhẹ nhàng run rẩy, thanh âm khàn khàn nói: “Ta đã thủ 40 năm!”
Mấy người trên sân khấu thấy thế thì sửng sốt.
Cách diễn này…hình như hơi nhạt nhòa đúng không?
Mạnh Nhất Phàm không hề gào rống, cũng không khóc, cậu ta dùng thái độ cực kỳ ẩn nhẩn mà nói lên những lời này, nhưng ủy khuất trong lời nói đều được biểu đạt đến rành mạch.
Mạnh Tường Đông ở bên cạnh nhìn thấy một màn này thì hơi nhíu mày.
Chậc, thằng nhóc xấu xa này, lại tự ý thay đổi kịch bản!
Mặc dù màn trình diễn của cậu ta tinh tế và rất tỉnh xảo, nhưng ở phương diễn sức cuốn hút thì lại không đủ.
Diễn xuất trên sân khấu khác với phim điện ảnh và phim truyền hình, không có việc lên lịch trước ống kính, chỉnh sửa hậu kỳ cũng như các hiệu ứng ánh sáng và bóng tối đặc biệt. Mọi thứ phụ thuộc vào chính thực lực của diễn viên.
Vì tăng cường sức cuốn hút, cần phải phóng đại cảm xúc một cách thích hợp.
May mắn là, sân khấu hiện tại khá nhỏ, mà loại ẩn nhẫn đảo ngược này gần như có thể miễn cưỡng cho qua. Nhưng nếu sân khấu lớn hơn, thì trông nó sẽ có vẻ suy sụp và khó lòng giữ nổi.
Mạnh Tường Đông quay đầu nhìn xung quanh, thấy những người còn lại đều rất chăm chú quan sát, Thẩm Đan Thanh đang ngồi trong góc cũng không có biểu hiện bất mãn, cũng không nói thêm gì nữa.
Vài phút sau, đoạn biểu diễn này kết thúc.
Mạnh Nhất Phàm cúi đầu chào khán giả, trái ngược với màn biểu diễn kém cỏi của nữ sinh vừa rồi, mọi người dưới đài đều nhiệt tình cho cậu ta mọt tràng vỗ tay cổ vũ.
Cậu ta đắc ý dào dạt hưởng thụ khen ngợi của khán giả, nhếch lên khóe miệng, vừa định muốn xuống đài, lại thấy một người đúng lên từ trên chỗ ngồi ở hàng phía sau, nói: “Cậu diễn như vậy thật sự không thích hợp?
“Phía trước trải chăn nhiều như vậy, kết quả mặt sau hoàn toàn không có điểm bùng nổ, đây không phải là uổng phí hay sao?”
Mạnh Nhất Phàm nghe được lời này, lập tức nhíu mày.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía người đang nói chuyện, hơi hơi sửng sốt, chợt cười lạnh ba tiếng.
Được rồi, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là tên hỗn cẩu Thẩm Đường!
Oan gia ngõ hẹp a, nhiều năm đi qua như vậy, hắn vẫn còn giữ cái đức hạnh này, mở miệng liền phải đâm chọt mình!
“Mỗi người đều có một phong cách của mình,” Mạnh Nhất Phàm trầm mặt nói, “Khả năng của cậu là thích gào thét, mà tôi lại thấy cách diễn này không vừa mắt chút nào.
“Tôi tôn trọng ý kiến của cậu, nhưng cậu cũng phải công nhân phong cách diễn xuất của tôi.”
Thẩm Đường bĩu môi, lạnh lùng nói: “Phong cách? Cậu thì có phong cách gì? 20 tuổi liền há mồm ngậm miệng nói chuyện phong cách, không cần khôi hài như vậy.”
“Cậu có muốn xem Thẩm Đan Thanh lão sư đã biểu diễn phân đoạn này như thế nào không?”
“Chưa xem thì trở về hảo hảo xem, đừng có ở chỗ này ếch ngồi đáy giếng, rồi còn tự cho mình là đúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận