Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1075: Một người, một micro 3

Hình ảnh trên màn hình vẫn đang tiếp tục, nhưng không có lồng tiếng, mọi thứ trở thành một vở kịch câm im ắng.
Tất cả các cuộc đối thoại đột ngột dừng lại, im bặt.
Khang Kiếm kinh ngạc quay đầu lại, nhìn đạo diễn Từ Đồng Quang.
Thật ra lúc này Từ Đồng Quang có chút kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt giống như nhìn thấy ma của Khang Kiếm, ông lập tức cảm thấy đắc ý.
Ông ta quay đầu nhìn Khang Kiếm, hai tay đút túi, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu và thần bí.
“Ha ha ha...”
Một lúc sau, tiếng cười của Lương Vũ Triết phá vỡ sự im lặng trong phòng.
“Không phải đến đây rồi lại không có việc gì đó chứ?” Gã khoanh tay đứng ở trong phòng ghi âm nhìn Hứa Trăn, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Tôi cảm thấy Tiểu Hứa còn xứng đáng hơn so với tôi!”
“Ha ha ha...”
Ngay sau khi nói lời này, nhất thời tất cả mọi người trong phòng thu âm phá lên cười.
Lúc này, Hứa Trăn đã treo tai nghe và bước ra khỏi phòng ghi âm.
Nhóm ban tổ chức nhìn chàng thanh niên trạc đôi mươi, vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa kính trọng và không thể tin được.
Từ Quang Đồng vẫy tay gọi Hứa Trăn đi đến bên cạnh mình, chỉ vào những người trước mặt và giới thiệu Hứa Trăn với từng người một: “Vị này là Khang Kiếm, thầy Khang là tổng thư ký của Ban tổ chức Giải thưởng Kim Kê.”
“Này là cô Tống Xuân Hồng, thầy Vương Kiến Đông, Tôn Trình Tường...”
Lúc này Từ Quang Đồng đã cười rất tươi, đến mức không thể nhìn thấy mắt.
Sau một hồi giới thiệu, ông quay sang chỉ vào Hứa Trăn và nói với những người xung quanh: “Vị này là diễn viên lồng tiếng cho tất cả các nhân vật trong phim của chúng tôi, Hứa Trăn.”
Vừa nói ra những lời này, mọi người xung quanh vừa muốn cười vừa kinh ngạc, vẻ mặt tương đối đặc sắc.
Khang Kiếm nhìn Hứa Trăn, chỉ vào màn hình lớn ở trước mặt mà ngập ngừng hỏi: “Những thứ vừa rồi... đều là do cậu làm sao?”
Hứa Trăn cười cười, có chút ngượng ngùng nói: “Có một số đoạn nhiều người cùng nói là nhờ người nào đó trong nhóm đã ghi lại từ trước.”
Khang Kiếm hỏi: “Bà cụ kia cũng là cậu sao?”
“Đúng, đúng vậy.” Từ Đồng Quang nghe vậy cũng có hứng thú, hỏi: “Đó cũng là do cậu lồng tiếng sao? Làm lại cho tôi nghe chút nào?”
Hứa Trăn: “...”
Hắn do dự một chút, nhìn ánh mắt tò mò của những trưởng bối xung quanh, lấy tay che miệng, yếu ớt nói: “Dũng Kỳ, bỏ cuốc xuống... bọn họ muốn lấy gì thì để bọn họ lấy đi...”
Giọng nói của hắn nghe như không có răng cửa, méo miệng, lời nói bị rò rỉ khắp nơi.
“Ừm... !!”
Lúc này, âm thanh trầm thấp vang lên cả phòng.
“Đây chắc chắn là một bậc thầy lồng tiếng...”
“Hình như lúc trước tôi nghe người ta nói, Hứa Trăn rất giỏi bắt chước, trăm nghe không bằng một thấy...”
“Ha ha ha, tôi nghĩ phiên bản mà Hứa Trăn phối âm hôm nay có thể xứng đáng hơn so với việc gọi tất cả mọi người trở lại.”
“Phần mở đầu bộ phim cũng là Tiểu Hứa hát sao?”
“...”
Nghe mọi người trong phòng khen ngợi, quai hàm của Từ Đồng Quang gần như đã vểnh lên trần nhà.
Còn Hứa Trăn thì khi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của ông thì cũng cố nén cười.
Đạo diễn Từ... đây là ý trên mặt chữ, là ông bán tôi phải không?
Vậy tôi có thể đếm tiền bán tôi không? ?
Tối hôm đó, đoàn người ban tổ chức giải Kim Kê hài lòng rời khỏi phòng thu âm, khá là vừa lòng với tiến độ chế tác và chất lượng của đoàn làm phim "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn".
Nhất là biểu hiện xuất sắc một mình đóng nhiều vai của Hứa Trăn đã để lại ấn tượng sâu sắc với mọi người…
Trên đường về, đám người Khang Kiếm vẫn cảm thấy không đã, không nhịn được mồm năm miệng mười bàn luận ầm ĩ.
"Khiến tôi rất kinh ngạc." Một vị đạo diện tuổi trung niên hưng phấn cảm khái: "Khi nãy tôi nhìn màn phản quang, nghe âm thanh phát ra mà cảm thấy cực kì hài hòa, không hề cảm thấy là do cùng một người!"
Một đồng nghiệp bên cạnh che miệng cười đáp: "Phải phải, lúc ở đó tôi còn nói ai mà lồng tiếng hay, ai mà lồng tiếng không hay thế, lằng nhằng nửa ngày vậy mà lại là cùng một người, ha ha!"
"Nhất là Lương Vũ Triết, cực kì giống luôn, lúc Lương Vũ Triết xuất hiện ở phía sau tôi tôi còn sợ hết hồn nữa!"
"Trước từng nghe nói Hứa Trăn lồng tiếng là đỉnh nhất, không ngờ còn lợi hại hơn cả tưởng tượng!"
"..."
Khang Kiếm dẫn đội đi cũng gật đầu, nói: "Đúng là không tồi."
"Chất lượng của "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn" tốt hơn so với tưởng tượng, trình độ của nhân vật nam chính rất cứng, gánh hết xuất diễn này."
Nói rồi, ông quay đầu nhìn về phía ông lão gầy nhom, cười hỏi: "Thầy Vũ cảm thấy thế nào?"
"Chúng tôi là người ngoài nghề, ông mới là người chuyên nghiệp."
Ông lão được hắn nhắc tới tên là Vũ Vinh, là một kỹ thuật viên thu âm.
Thành viên trong ban tổ chức giải thưởng Kim Kế chú ý tới các nghề tạo ra điện ảnh, đạo diễn, biên kịch, diễn viên, và mấy cái như chụp hình, mỹ thuật đều có đủ, trên cơ bản đã được đề lên giải Kim Kê thì đều là nhân tài có thể thu hoạch được thành tích.
Vừa rồi khi mọi người khen ngợi Hứa Trăn trên xe, kỹ thuật viên thu âm Vũ Vinh luôn im lặng không nói lời nào.
Giờ nghe thấy có người nhắc tên, ông đẩy mắt kính trên sống mũi, cẩn thận cười đáp: "Hứa Trăn là một diễn viên mà có thể đạt tới trình độ lồng tiếng như này đúng là rất lợi hại."
"Dù so với diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp cũng không kém cạnh là bao."
Thấy ông nói vậy, bầu không khí trong xe trở nên tẻ nhạt.
Không kém cạnh bao nhiêu?
Ý ông là bóng gió Hứa Trăn chưa đạt tới trình độ của diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận