Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 979: Con Nhà Người Ta

Lần bị fan bắt gặp đầy đau khổ này của Chu Nhiên lại thành câu chuyện cười cho đám bạn bên cạnh gã cười đau bụng.
Mấy người đó không tìm được tính hài hước trong vở kịch "Chú gấu Bổn Bổn", rốt cuộc lại lấy được đền bù từ xui xẻo của Chu Nhiên, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, chuyến đi này không tệ.
Lúc này, các tiết mục văn hóa khác còn chưa kết thúc, nhưng đã bắt đầu có người ở hiện trường lục tục rời đi.
Rất nhiều người tới chỉ vì xem "Chú gấu Bổn Bổn", lúc này họ đã xem được vở diễn đặc sắc như thế nên đã vừa lòng thỏa ý.
Mà giờ này khắc này, trong phòng trên lầu hai của trường quay.
Nhóm trưởng bối gồm Từ Hãn, Ngô Nham thì không rời đi vội vã.
Nhóm người nhìn màn sân khấu dần dần rũ xuống ở dưới đài, nét mặt không khỏi thổn thức.
"Vở kịch "Chú gấu Bổn Bổn" này là căn cứ theo bộ điện ảnh Hạo Vũ sắp quay để cải biên phải không?"
Vị biên kịch lớn tuổi trong đám người gật gật đầu tán thưởng: "Đúng, xác thực là một câu chuyện hay."
"Vừa có đáng giá suy nghĩ chiều sâu, lại mang thông điệp thúc đẩy con người hướng thiện; phô bày được nỗi gian lao thường nhật người tàn tật phải trả qua nhưng lại không tận lực bán thảm."
"Rất biết cách gãi đúng chỗ ngứa, quá xảo diệu."
Một vị đạo diễn cũng gật gật đầu nói: "Nếu là dùng vở kịch này dựng thành điện ảnh, tuyệt đối rất có triển vọng."
"Nếu như quay tốt, thậm chí có thể trở thành một tác phẩm tiêu biểu cho cuộc đời diễn viên, không uổng công lão Từ coi trọng như vậy, cho Hạo Vũ bỏ ra thời gian nửa năm rèn luyện một nhân vật."
Vị đạo diễn này lại cười nói: "Nói thế cũng do tôi võ đoán, nếu như có thể diễn tốt loại nhân vật như Bổn Bổn này, người xem tuyệt đối sẽ không chế giễu."
"Cứ yên tâm lớn mật cho Hạo Vũ diễn đi, không có vấn đề!"
Vở kịch thiếu nhi "Chú gấu Bổn Bổn" này đã chiếm được lòng tán thành nhất trí từ các vị đại lão trong giới.
Đám người lý giải hành vi Từ Hãn cho con trai mình diễn vai thiểu năng, tiện thể còn tán dương cậu bé diễn vai "Bổn Bổn", cảm thấy cách biểu diễn của cậu rất có linh tính, đáng được dạy dỗ, tuyệt đối sẽ thành một điểm sáng lớn trong giới điện ảnh.
Mà cùng lúc đó, Từ Hãn vốn dĩ bình tĩnh tự nhiên, luôn chuyện trò vui vẻ với người khác lại có vẻ hơi trầm mặc.
Trên mặt ông vẫn treo nụ cười như cũ, đơn giản ứng đối mấy câu tán dương của đám người.
Nhưng dần dần, mấy người bắt đầu chú ý đến trạng thái dị thường của Từ Hãn.
Ngô Nham ngồi bên cạnh ông liếc mắt nhìn ông thì kinh ngạc phát hiện, vành mắt Từ Hãn thế nhưng đã đỏ.
—— khóc rồi?
Không thể nào, vị này là một trong ba người cầm lái có tầm ảnh hưởng với các công ty truyền hình điện ảnh đương thời, tung hoành giới diễn xuất mấy chục năm, thế nhưng chỉ vì một vở kịch thiếu nhi mà mà rơi nước mắt?
Khi Từ Hãn lưu nhận ra ánh mắt của mọi người thì cúi đầu cười nói: "Để mọi người chê cười rồi."
"Đúng là tôi hơi có chút cảm khái."
Nói rồi, ông quay đầu nhìn xuống sân khấu phía dưới mà nói: "Hai năm gần đây tôi bận bịu công tác, nên nào có biết con trai tôi vẫn luôn đang cố gắng."
"Lần lồng tiếng hôm nay của nó khiến tôi hài lòng, đặc biệt hài lòng."
"Không biết nó đã tốn bao nhiêu công sức để có thể chỉ từ trình độ trước kia mà cố gắng được như hiện tại..."
Từ Hãn nhẹ nhàng cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn mấy người chung quanh, trong ánh mắt chứa đầy kiêu ngạo, nói: "Ông trời đền bù cho người cần cù."
Đám người trong phòng riêng nghe nói như thế thì liếc nhìn nhau, không khỏi hiểu ý cười một tiếng.
Đúng... Khi xem vở kịch này, người khác thì thích xem nội dung, thích xem ý tưởng, thích xem diễn viên.
Chỉ có Từ Hãn mãn nhãn khi xem con trai mình.
"Trình độ lồng tiếng hôm nay của Hạo Vũ xác thực là làm rất kinh ngạc, " Ngô Nham mỉm cười gật gật đầu, "Vẫn còn yếu về mảng tự thuật, đặc biệt là vài câu kịch của chú cáo, có thể nói là tiêu chuẩn nhất lưu."
Từ Hãn nghe nói như thế thì vội vàng khoát khoát tay, cười đến không ngậm miệng được mà đáp "Quá khen rồi, quá khen rồi, có vậy thôi thì vẫn chưa đủ."
"Nói đúng ra thì rốt cuộc cũng có thể đạt tới trình độ diễn viên bình thường, ai..."
Bên cạnh, một đạo diễn nói: "Không, lần này không cần khiêm tốn, xác thực là tiêu chuẩn nhất lưu."
"Câu về nhà thôi cuối cùng kia của thằng nhóc là làm ít công to, thoáng cái đã xúc động được lòng người, đặc biệt cao cấp."
"Hơn nữa ta cảm giác có rất nhiều lời kịch là do Hạo Vũ muốn được ăn khớp với không khí trên sân khấu nên đã cố ý xử lý thô ráp hơn."
"Nếu như không phải đanh diễn kịch thiếu nhi, hẳn là cậu ta còn có thể phát huy tốt hơn nữa."
"..."
...
Đám người trong phòng riêng tất nhiên có thể hiểu được tâm thái của Từ Hãn lúc này, hơn nữa, phân đoạn lồng tiếng cho chú cáo hồi nãy xuất sắc thật sự.
Đám người dứt khoát thuận theo ý ông mà tán dương thực tình trình độ lồng tiếng vừa rồi của Từ Hạo Vũ, Từ Hãn nghe được mà thể xác tinh thần đều thoải mái, miệng cũng sắp ngoác đến mang tai rồi.
Nghe một hồi sau, ông dứt khoát lấy điện thoại di động ra bấm số của con trai bảo bối nhà mình, muốn gọi cậu ta lên tận phòng riêng, cho cậu ta tận mắt lắng nghe lời "dạy bảo".
Một lát sau, Từ Hạo Vũ nghe theo chỉ lệnh của ba, nhanh lẹ đi tới phòng riêng
Sau khi vào cửa, cậu ta lần lượt chào hỏi từng đại lão ăn mặc kín đáo che giấu thân phận, khi xong rồi cậu ta mới ngồi vào lão cha.
"Hạo Vũ hôm nay biểu hiện không tệ nha, " Ngô Nham cười nói trước tiên, "Lồng tiếng đặc biệt đặc sắc."
Từ Hạo Vũ ngại ngùng cười một tiếng, nói: "Không dám không dám, cám ơn ông Ngô đã khích lệ."
"Phần lồng tiếng hôm nay đều nhờ sư phụ cháu uốn nắn cho từng câu một, kỳ thật cháu không có cái trình độ này."
"Sư phụ?" Ngô Nham hơi nghi hoặc mà hỏi tiếp, "Sư phụ cháu là ai?"
Từ Hạo Vũ mới vừa định trả lời, Từ Hãn đã nói xen vào: "A, đang nhắc đến Tiểu Hứa, Hứa Trăn đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận