Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 355: Đều Là Con Trai Của Mẹ

Lần này đến Đông Bắc quay phim, hoàn toàn khác với lúc quay “Tam Quốc”.
Nhân vật Chu Du nghe qua thì rất oách, nhưng trên thực tế hắn chỉ là vai nam thứ năm đến thứ mười trong đoàn phim.
Còn vai mình sắp đóng chính là Chu Truyền Võ, đứa con trai thứ hai của Chu gia, đồng thời đây cũng được xem là vai nam chính số hai của đoàn phim “Đi Quan Đông”, thời lượng diễn xuất thậm chí không hề kém nam chính số 1.
Nếu Chu Truyền Võ suy sụp, xem như cả bộ phim cũng sẽ sụp đổ.
Làm thế nào để chống đỡ lại áp lực mà các nghệ sĩ tiền bối mang đến, đồng thời phải cống hiến một phần đáp án đủ tư cách cho bài thì này?
Hứa Trăn vừa cảm thấy khẩn trường lại vừa cảm thấy mong chờ.
“A, cậu…. cậu có phải là Hứa Trăn hay không?”
Lúc hắn đang cúi đầu đọc kịch bản, thì bỗng nhiên nghe thấy có người bên cạnh gọi ra tên mình.
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, liền thấy một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt nhân hậu đang đứng ở lối đi bên cạnh.
Người phụ nữ này có mái tóc xoăn ngắn và tượng phật bằng ngọc nhỏ đeo trên cổ, nước da ngăm đen và thân hình hơi mập, bộ dáng trông rất có phúc khí.
Hứa Trăn tuy là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, nhưng lại mạc danh cảm thấy thập phần thân thiết, giống như người này chình là trưởng bối trong nhà của mình.
“Đúng vậy, tôi là Hứa Trăn.” Hắn lễ phép mà gật đầu với người phụ nữ, mỉm cười nhỏ giọng đáp lại.
Xuất đạo hơn hai năm, hiện giờ hắn đã quen với việc bị người ta nhận ra ở nơi công cộng, cũng không còn thấy kỳ quái gì nữa.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, vị a di này sẽ bắt chuyện với hắn hai câu, tán gẫu xem mình đã xem qua những bộ phim truyền hình nào của hắn.
Tuy nhiên, điều không ngờ tới là người cô này thực sự đã tháo tượng Phật nhỏ bằng ngọc bích trên cổ mình ra, đeo vào cổ Hứa Trăn rồi cười nói: “Vậy thì cậu chính là con của mẹ rồi!
“Nào, đây là lễ gặp mặt, mẹ cho con.”
Hứa Trăn: ?
Đây là tình huống gì? ?
Hứa Trăn đời này chưa từng có mẹ, liền lập tức ngây ngốc.
Hắn ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mắt này, sau một hồi ngốc lăng mới đột nhiên cả kinh, thấp giọng kêu lên: “Lương lão sư!”
Đây là diễn viên sẽ đóng vai mẫu thân của mình trong đoàn phim “Đi Quan Đông”, thị hậu của hai giải thưởng lớn Phi Ưng và Bạch Ngọc Lan, Lương Mẫn Anh!
Nhưng mà, nhưng mà…
Cô hình như không giống với Lương thị hậu trong ấn tượng của mình? ?
Nhìn thấy Hứa Trăn rốt cuộc nhận ra mình, Lương Mẫn Anh che miệng cười “hahaha” nữa ngày, rốt cuộc nhỏ giọng nói: “Ai nha, chê cười chê cười……
“Mấy năm nay béo lên 40 cân, cho nên không nhận ra đúng không? Ha ha!”
Nói thật, Hứa Trăn nhìn Lương Mẫn Anh của hiện tại, vẫn còn chút kinh ngạc.
Trong ấn tượng của hắn, vị tiền bối này là một mỹ nhân của kịch truyền hình cổ trang.
Mặc dù ngoại hình của cô có thể không được giới trẻ hiện nay ưa chuộng, nhưng cũng đủ để gọi là đoan trang, xinh đẹp và thanh lịch.
Lương Mẫn Anh năm nay còn chưa tới 40 tuổi.
Thông thường mà nói, nữ diễn viên ở độ tuổi này đều bảo dưỡng khá tốt, dù không còn ở độ tuổi thanh xuân, nhưng vẫn được xem là từ nương bán lão (tuy đã già nhưng vẫn còn đa tình), dáng dấp phong lưu xinh đẹp.
Nhưng Lương Mẫn Anh trước mắt…
Có thể nói là vô cùng phù hợp với hạn định từ “Mẫu thân”.
Quần áo đơn giản, để mặt mộc, hơn nữa dáng người hơi béo giống như những nữ nhân trung niên bình thường, xen lẫn trong trong đám người không chút thu hút nào.
Chỉ nhìn khí chất thoải mái và bình dị của cô, người bình thường có thể không đoán được đây thực sự là một nữ diễn viên hàng đầu trong nước với vô số danh hiệu.
“Cậu cũng xuất phát từ Tiền Đường sao?” Lương Mẫn Anh dùng tay ấn vào lưng ghế, cười dịu dàng, “Tôi nghe nói, hiện tại cậu còn đi học ở Trung Hý, cho nên lúc này hẳn phải ở thủ đô không phải sao?
Hứa Trăn cũng đã từ trên chỗ ngồi đứng lên, nhẹ giọng nói: “Hai ngày trước tôi đã đến Tiền Đường để quay một gameshow, vừa nhận được thông báo thì lập tức từ bên này xuất phát.”
Nhìn thấy hai người đứng nói chuyện phiếm, Tề Khôi ở bên cạnh cũng ngượng ngùng ngồi, cho nên liền theo Hứa Trăn đứng lên.
Lương Mẫn Anh thấy thế, mới nhìn sang Hứa Trăn hỏi thăm: “Vị bên cạnh này là trợ lý của cậu sao?”
“Hình như đoàn phim bên kia có nói không được mang theo trợ lý, mà lần này tôi cũng không dám đem theo nhiều đồ.”
Tề khôi: “……”
Quả nhiên không phải mẹ ruột!
Con mắt nào của ngài thấy ta lớn lên giống trợ lý!
Hứa Trăn xấu hổ mà cười cười, vội vàng giải thích với Lương Mẫn Anh: “Không phải không phải, hắn cũng là diễn viên trong đoàn kịch của chúng ta, tên là Tề Khôi, diễn vai Truyền Kiệt.”
“A……” Lương Mẫn Anh nhịn không được hô nhỏ một tiếng.
Hắc tiểu tử này thực sự là diễn viên?
Y đứng ở bên cạnh Hứa Trăn, nhìn qua trông có điểm hơi xuống sắc…
“Ai nha, hóa ra cũng là “con trai” của mẹ, haha!”
Lương Mẫn Anh dùng tươi cười xán lạn để che lấp đi xẩu hổ của mình, sau đó lại tìm kiếm gì đó trên người, muốn tìm một thứ tương tự như tượng phật nhỏ để làm quà tặng, nhưng là nửa ngày cũng không tìm được.
Cuối cùng, cô nảy ra ý tưởng và tháo một chiếc bông tai bằng ngọc bích rồi nói: "Cái này giống với tượng phật nhỏ vừa rồi, đều là do tôi mua trong chuyến đi đến Viêng Chăn vào năm ngoài.
“Mẹ cũng không mang theo thứ gì tốt, cho nên cậu cứ cầm cái này đi, xem như bùa bình an.”
Tề Khôi vẻ mặt mộng bức mà nhận lấy khuyên tai của Lương Mẫn Anh đưa qua, dùng hai ngón tay xách lên.
Ta là một đại nam nhân…tại sao lại muốn ta xách theo một chiếc khuyên tai?
Ý tốt này ta rốt cuộc nên đặt chỗ nào đây? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận