Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 229: Phòng Ký Túc Xá 216

Mà khu Bình Xương của Trung Hí là hai năm trước mới xây xong, phòng bốn người, trên là giường dưới là bàn, điều kiện phần cứng tốt có thể so với khách sạn cao cấp.
Hứa Trăn được phân đến phòng 216, ký túc xá B.
Buổi sáng khi đến, ba người bạn cùng phòng của hắn có thể là đi hoạt động tập thể, hắn không gặp ai cả.
Dến lúc này, bốn người cùng phòng bọn họ mới lần đầu tề tựu.
Làm Hứa Trăn ngạc nhiên là, trong bạn cùng phòng của hắn có một người như hắn, là nghệ sĩ đã xuất đạo.
Người này tên là Thẩm Đường, là một nam thần phim vườn trường nhân khí khá cao.
Nghe nói hắn giống A Y Mộ, đều là học sinh của trường trung học trực thuộc Bắc Vũ, chỉ có điều A Y Mộ hơn hắn một khóa, hiện giờ vì thi lại mà biến thành bạn học cùng khóa.
Hai người còn lại là người mới chưa xuất đạo.
Hai bạn cùng phòng mới kia nhìn thấy Hứa Trăn rõ ràng hơi căng thẳng, lại có chút tự tin, dùng mấy từ kính trọng loạn xạ.
Mà Thẩm Đường rõ ràng lão luyện hơn bọn họ rất nhiều, đã không còn quỳ liếm, cũng không giả bộ, chỉ là mỉm cười với Hứa Trăn, nhẹ giọng nói: "Không nghĩ đến hai ta lại là bạn cùng phòng."
"Gần đây luôn nghe tên cậu, xin chỉ bảo nhiều hơn."
Hứa Trăn lễ phép mỉm cười đáp lại hắn.
Thẩm Đường như nhớ ra cái gì đó, xoay người cầm mấy tờ giấy tuyên truyền trên bàn, nói: "Vừa rồi bọn tôi đi ngang qua bên quảng trường văn hóa, có rất nhiều câu lạc bộ đều dựng lều tuyển thành viên mới bên đó."
Nói xong, hắn dùng tay chỉ chỉ vào người bạn cùng phòng không tính quá cao ở bên cạnh, nói: "Đại Bằng muốn tham gia câu lạc bộ phối âm, hai bọn tôi tham gia câu lạc bộ kịch nói."
"Cậu có muốn tham gia không? Nếu có lát nữa chúng ta cùng đi xem xem."
Hứa Trăn nhận tờ tuyên truyền trên tay hắn, đơn giản lật lật, nhưng nhanh chóng khóa ánh mắt vào tờ truyền đơn của câu lạc bộ kịch nói.
Từ ngữ tuyên truyền của câu lạc bộ này khá là bá khí, "Bạn câu lạc bộ của người không chỉ là người giành được giải thưởng Mai Lan kịch nói tương lai, diễn viên cấp 1 quốc gia, càng là tiểu sinh đang hot, nghệ sĩ phái thực lực."
Hứa Trăn đối với cái này biểu thị hờ hờ.
Ngươi cũng không nhìn đây là chỗ là, đây là Trung Hí có được không.
Thật sự gây chú ý cho hắn là, bối cảnh của tờ truyền đơn này là ảnh một vị diễn viên lên đài biểu diễn.
Bởi vì ánh đèn sân khấu, ngũ quan người này có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng Hứa Trăn vừa kết thúc quay Ôn Lương Châu vừa nhìn là nhận ra --- Này không phải là Tống Úc thì còn là ai?
Tống sư ca ghê vậy luôn?
Tốt nghiệp hai năm, ảnh chụp của hắn vẫn được dùng làm bối cảnh đơn tuyên truyền? ??
Hứa Trăn vừa có chút ngạc nhiên lại có chút lo lắng: Poster này, lượng phát hành này, chất liệu này, hẳn là sẽ bị dùng cho rất nhiều mục đích khác đi.
Ví dụ như, lót cơm hộp, lau kính, khi gấp gáp còn có thể giải quyết vấn đề cá nhân....
Chỉ tưởng tượng thôi đã làm cho người ta không rét mà run!
Sau khi Hứa Trăn nhìn thấy poster này, không nói lời lập tức lấy điện thoại ra chụp cho Tống Úc.
Ừ, đồ này mặc dù là đơn tuyên truyền trong nội bộ trường, nhưng liệu có liên quan đến vấn đề bản quyền hình tượng không?
Mấy giây đồng hồ sau, Tống Úc lập tức trả lời lại: "Móa, đám trẻ trâu này! Lại lấy bức ảnh này trêu đùa, xem tôi có chơi chết bọn họ không!"
Hứa Trăn thấy phản ứng này của hắn, hỏi: "Tấm ảnh này có vấn đề gì sao?"
Tống Úc bên kia im lặng hồi lâu, mới gửi tin nhắn qua: "... Cậu không cần biết."
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, cũng không hỏi nhiều nữa.
Tấm hình này đã được câu lạc bộ của Trung Hí lấy ra dùng, vậy bọn họ chắc chắn cái này từ đâu ra, mình cũng không cần một vừa hai phải níu lấy khổ chủ hỏi không ngừng.
Dù sao sớm muộn gì cũng biết.
Bốn người trong ký túc xá thương lượng đơn giản xong, liền xuất phát đến quảng trường văn hóa.
Hứa Trăn cũng càng có hứng thú với câu lạc bộ kịch nói hơn, thế là bốn người chia làm hai tổ: Hứa Trăn, Thẩm Đường và một nam sinh cao khác đến bên câu lạc bộ kịch nói xin tư vấn, một bạn cùng phòng thấp thấp thì một mình đi đến câu lạc bộ phối âm.
Thông qua nói chuyện phiếm, Hứa Trăn biết được, người bạn cùng phòng cùng đường với Thẩm Đường kia là Ngô Tuấn, là người Thục trung.
Một anh chàng cao 1m86, tướng mạo không thể xưng là anh tuấn nhưng lại một thân chính khí, nhìn qua rất có phong phạm chính kịch.
Sau khi ba người đến quảng trường văn hóa, rất nhanh liền nhìn thấy lều của câu lạc bộ kịch nói ở vị trí bắt mắt nhất.
Hứa Trăn vừa xuất hiện trong đám người lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của người xung quanh.
Cũng may, người của Trung Hí không mấy kinh ngạc mới minh tinh, đều khá là có tố chất, nhiều lắm là có người từ phía xa xa cầm điện thoại chụp trộm, không có người nào làm cho Hứa Trăn có bối rối quá lớn.
Bây giờ đã gần đến thời gian ăn trưa, bên câu lạc bộ kịch nói chỉ có để lại hai sinh viên một nam một nữ trông lều.
Hai người này nhìn thấy mấy người Hứa Trăn đến, lập tức nhiệt tình tiến lên đón, cũng đưa mấy tờ giấy đơn xin gia nhập.
Mấy người nhìn nhau, Thẩm Đường hỏi: "Đàn anh, chúng tôi muốn xem ngày nào có cơ hội, đi quan sát hoạt động của câu lạc bộ trước có được không?"
"Trước kia chúng tôi đều chưa từng diễn kịch nói, không rõ lắm câu lạc bộ này bình thường cụ thể làm những gì, hi vọng có thể có cái hiểu đại khái trước."
"Bao gồm hoạt động bình thường có những gì, sau khi gia nhập thì cần phải thực hiện những nghĩa vụ nào."
Hai sinh viên cũ phụ trách chiêu sinh nghĩ nghĩ, nam sinh trong đó nói: "Hoạt động bình thường ấy à, chủ yếu là tập luyện các loại vở kịch, định kỳ sẽ có biểu diễn."
"Về phần nghĩa vụ, khá là thoải mái, cũng không có quy định gì không thể thay đổi."
Hắn nhìn đồng hồ, nói: "Bây giờ đã là giờ này rồi, đoàn kịch chúng ta bây giờ vừa hay có người đang diễn tập tiết mục, vừa rồi phó câu lạc bộ của chúng ta vừa dẫn một đợt tân sinh viên đến."
"Các cậu muốn đi không? Muốn đi bây giờ tôi sẽ dẫn các cậu đi."
Mấy người Hứa Trăn tự nhiên vui vẻ đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận