Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 163: Phải Hiểu Rõ Nhân Vật

Buổi đọc kịch bản ngày đầu tiên tiếp tục kéo dài đến hơn 8 giờ tối mới kết thúc.
Bởi vì không cần diễn các phân cảnh đánh võ, đi dạo, …cho nên tốc độ vây đọc diễn ra khá nhanh, từ đầu đọc cho đến khi Hạ Tuyết Nghi bị người nhà Ôn gia nghĩ kế hạ dược, cuối cùng bị đánh gãy gân tay gân chân ở nơi này.
Ôn nghi do nữ diễn viên Hà Tĩnh đóng vai, cô cũng là một mỹ nhân cổ trang rất có danh tiếng.
Hứa Trăn vừa nhìn thấy cô, thì ngay lập tức nghĩ đến “Tam Quốc”.
Bởi vì, vị tỷ tỷ này từng đóng vai tiểu Kiều trong phiên bản cũ của “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Chỉ là khi đó Hà Tĩnh chỉ là một thiếu nữ 13,14 tuổi, bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, cô bé ngày đó đã lớn thành một mỹ nhân xinh đẹp. Hơn nữa, diễn xuất của mỹ nhân này cũng rất tốt.
Rõ ràng là chỉ đang đọc kịch bản, nhưng khi diễn biến câu chuyện đến cảnh Hạ Tuyết Nghi bị năm trưởng lão Ôn gia bao vây, Hà Tĩnh ở bên tai Hứa Chân nức nở kêu lên: "Tuyết Nghi, huynh đi đi, đời này ta nhất định không phụ huynh!”
Không hề khàn giọng hay rơi lệ, nhưng giọng điệu thương tiếc lại uyển chuyển của cô khiến hắn không khỏi động tâm.
Đây là màn biểu diễn có sức hút chân chính.
Vị diễn viên này quả nhiên xứng với danh xưng “Tiểu hí cốt” (Diễn viên nhí có thực lực)
Nếu để Hứa Trăn đánh giá, kỹ năng diễn xuất của cô ở mức dù là đối mặt với nữ chính “Thiên Hạ Đệ Nhất Đao” Du Mi, thì cũng không e sợ hay rụt rè.
Hơn nữa, điểm nổi bật của Du Mi chủ yếu tập trung ở đôi mắt, nếu chỉ xét về kỹ năng đường nét thì Hà Tĩnh thực sự mạnh còn mạnh hơn Du Mi…
Thực xin lỗi mm tỷ, tôi thực sự không phàn nàn gì về giọng nói khó chịu của chị…
…..
Sau khi buổi đọc kịch bản trong ngày kết thúc, mọi người thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về lại chỗ ở của mình. Trước khi đi, đạo diễn Đỗ Thiên Sơn còn cố ý gọi Hứa Trăn ở lại, một mình dặn dò: "Tiểu Hứa, đừng quá áp lực.
“Biệu hiện hôm nay của cậu kỳ thật không tồi, mặc dù tôi có kêu ca với cậu, nhưng chỉ là hy vọng cậu có thể biểu diễn tốt hơn một ít.
“Đoàn phim kỳ vọng rất cao về cậu, cũng hy vọng nhân vật Hạ Tuyết Nghi này có thể trở thành một điểm sáng lớn của bộ phim “Máu Đào Kiếm” chúng ta.”
Nghe thấy đạo diễn đích thân nói với mình, Hứa Trăn có chút cảm động, chân thành gật đầu nói, "Cảm ơn Đỗ đạo đã hướng dẫn.
"Tôi đã viết ra tất cả những gợi ý mà ngài đã đưa ra cho tôi ngày hôm nay, về sau tôi nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập theo hướng này.”
Đỗ Thiên Sơn gật đầu.
Mới vừa rồi, ông ta có nhìn thấy kịch bản gần như nhàu nát của Hứa Trăn, cho nên cũng khá hài lòng với thái độ của thanh niên trẻ tuổi này.
Đỗ Thiên Sơn suy tư một hồi, sau đó nói: "Kỳ thực xét về bề ngoài, cậu đã thể hiện rất tốt rồi.
“Nhưng tôi luôn cảm thấy cậu còn chưa đủ hiểu rõ về nhân vật Hạ Tuyết Nghi này.
“Cậu có viết tiểu sử của nhân vật này chưa?”
Hứa Trăn gật gật đầu, nói: “Đã viết qua, nhưng khi viết xong, lại cảm giác không thu hoạch được nhiều cho lắm.”
Nói xong, hắn lấy trong ba lô ra một tập tài liệu in trên khổ giấy A4 và đưa cho Đỗ Thiên Sơn.
Lúc trước, khi chuẩn bị đến thử vai Hạ Tuyết Nghi, Du Mi đã từng kiến nghị cho hắn: Nhất định phải viết tiểu sự nhân vật truyện, để có thể hiểu rõ hơn về đặc điểm tính cách của nhân vật.
Vì lý do này, Hứa Trăn đã đọc nhiều lần phần liên quan đến Hạ Tuyết Nghi trong nguyên tác Máu Đào Kiếm và kịch bản cũng được hắn ghi nhớ rất kỹ.
Đầu tiên, hắn sử dụng một tờ giấy trắng lớn để liệt kê cuộc đời của Hạ Tuyết Nghi theo thứ tự thời gian.
Sau đó bắt đầu viết tiểu sử từ khi sinh ra cho đến khi chết.
Lợi ích của điều này là: Hứa Trăn thực sự đã hiểu sâu hơn về vai diễn này, cảm thấy hình ảnh của Hạ Tuyết Nghi trong trái tim mình đã trở nên tươi mới hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, hắn vẫn không thể đem mình nhập vào nhân vật Hạ Tuyết Nghi.
Điều này có thể là do khoảng cách quá lớn về tính cách và kinh nghiệm giữa hai người.
Tuy nhiên, làm sao một diễn viên giỏi sao có thể chỉ đóng những nhân vật thân thuộc với mình cả đời?
Hãy nhìn Sở Lưu Hương do Trần Chính Hào thủ vai.
Đó rõ ràng là một nhân vật hoàn toàn khác, nhưng đối phương vẫn có thể diễn nó một cách cô cùng sống động.
Thứ mà Hứa Trăn hiện tại thiếu chính là một khả năng như vậy.
Đỗ Thiên Sơn lật qua tiểu sử mà hắn mới đưa qua, trên khuôn mặt không khỏi nở nụ cười: “Không tồi, xem ra đã suy nghĩ rất nhiều.
"Chà, về cơ bản đó nó khá chính xác, phần này cứ đưa cho tôi đi, khi nào rảnh tôi sẽ xem tiếp, cậu cứ trở về đánh lại một bản mới.”
Hứa Trăn nói lời cảm ơn với Đỗ đạo diễn, sau đó, hai người liền đi thang máy trở về phòng mình.
…….
Sau khi vào phòng, Hứa Trăn đặt ba lô xuống, định đi tắm thì đột nhiên phát hiện trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ.
Vừa thấy dãy số, thế nhưng lại là Trần Chính Hào gọi tới..
Đại ca này tìm mình có việc gì sao?
Hứa Trăn nhìn thời gian còn sớm cho nên bấm số gọi lại cho đối phương.
“Đô đô đô……”
“Uy, Hào ca?”
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối, Hứa Trăn nói, "Xin lỗi, vừa rồi tôi đang đọc kịch bản, cho nên đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng."
Trần Chính Hào nói một cách thờ ơ: “Dù có để chế độ im lặng thì cũng phải thỉnh thoảng nhìn đến, nếu không, cậu bỏ lỡ mất một thông tin quan trọng thì phải làm sao?”
Hứa Trăn: “……”
Chà, lại nhận được giáo huấn của tiền bối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận