Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 726: Bệnh Nghề Nghiệp

Rất nhanh, nhân vật nam thứ lên sân khấu.
Nhân vật này là một vị Thái Tử mất nước, chinh chiến ngoài biên cương trong lúc phụ thân qua đời, vương triều bị điên đảo.
Mở màn là đoạn hỗn chiến, đó là cảnh vị vương tử này tao ngộ quân đội bất ngờ làm phản.
Đây là nhân vật lúc trước Đông Nhạc muốn cho Hứa Trăn sắm vai, cuối cùng, bọn họ lựa chọn diễn viên tên là Chu Nhiên, là một nghệ sĩ kiêm ba chức diễn viên, người mẫu và ca sĩ.
Hứa Trăn kỳ thật rất muốn nói, trừ bỏ số ít người có thiên phú thật tốt, thì câu nói biết càng rộng càng không chuyên là rất đúng……
Hứa Trăn siêu cấp muốn sỉ vả cái biểu hiện của Chu Nhiên lúc nhìn thấy hỗ trợ bị một mũi tên xuyên tim, rốt cuộc là như thế nào mới làm được cái bộ mặt dữ tợn đó, hai mắt còn vô thần, muốn làm được cũng khó lắm chứ đùa.
Nhưng mà bởi vì những người xung quanh đã phê bình quá nhiều rồi, Hứa Trăn không hy vọng chính mình cũng trở thành những người này.
Phim tiếp tục chiếu.
“Ai nha, kỹ năng diễn của thằng nhóc này, ai,” nhưng lúc này, Bành Tư Nguyên ở bên lại lắc đầu, thấp giọng nói, “Thành thành thật thật ca hát không được sao? Đừng miễn cưỡng chính mình đi diễn điện ảnh, thật không hợp nghề.”
Một bên, nhiếp ảnh gia gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Quay chụp cũng có vấn đề, lúc này nếu quay sườn mặt, kỳ thật so quay chính diện có hiệu quả tốt hơn nhiều.”
Nhân viên thu âm vừa ăn bắp rang vừa thì thầm: “Cái âm thanh thở dốc của hắn bị xử lí từ thật thành giả, ta nói, cái trình độ này còn không bằng dùng hậu kỳ phối âm.”
Lời này gã còn chưa nói xong, hàng phía trước lập tức có cô bé tuổi trẻ quay đầu, trợn mắt giận nhìn nhóm người này, gầm nhẹ nói: “Có thể đừng nói chuyện hay không!”
“Im lặng xem đi!”
Đoàn phim "Thất Cô": “……”
Ngượng ngùng, thực xin lỗi, bệnh nghề nghiệp nha.
……
Sau khi bị phản ánh làm ồn, Hứa Trăn cuối cùng cũng có thể an an tĩnh tĩnh xem điện ảnh, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Hơn nửa giờ sau, bình tĩnh mà xem xét, bộ điện ảnh "Vương Thành" này tuy rằng tồn tại đủ loại tỳ vết, nhưng tổng thể vẫn rất khá.
Thái Tử mất nước nằm gai nếm mật phục hưng quyền lực chính là đề tài cốt truyện khai thác hoài vẫn không lỗi thời, nhịp độ mạch phim cũng chặt chẽ vững chắc, những phân đoạn nhỏ xử lý mười phần tinh tế.
Đặc biệt là nhân vật của Lâm Gia sư tỷ, được tạo dựng rất chỉnh chu:
Con gái kẻ cướp ngôi, bị phụ thân coi như công cụ chiêu an Thái Tử, giãy giụa thống khổ giữa ách kìm kẹp của phụ thân máu lạnh buộc đi vào con đường cưới không yêu.
Cuối cùng nàng suy nghĩ sai lệch, phá hủy cơ hội tuyệt sát phụ thân hao tổn tâm cơ chuẩn bị, bị giam lỏng, thậm chí liên luỵ mẫu thân, gia gia và cữu cữu.
Tuyệt vọng, nàng điên điên khùng khùng mà nhảy ra cửa sổ, hai chân để trần, ăn mặc bộ đồ thuần trắng nhảy khỏi tháp cao trong vương thành, đây cũng là tình tiết lấy nước mắt nhiều nhất của bộ phim.
Nhưng thực đáng tiếc, biểu cảm của Chu Nhiên khi nhìn thấy Lâm Gia nhảy tháp quá lạc nhịp, không đối diễn cho phù hợp được.
Hứa Trăn nhìn nhìn, có chút tiếc nuối không tên khi chính mình không thể tham diễn bộ điện ảnh này.
Lý trí phân tích, "Vương Thành" kỳ thật cũng trung bình, nhân vật Thái Tử này đối chính mình mà nói cũng không có độ khiêu chiến quá lớn, lúc trước kiên trì lựa chọn "Lang Gia bảng", mặc kệ nói như thế nào đều là lựa chọn chính xác, nhưng làm người, có đôi khi chính là thích làm ra vẻ như vậy.
Khả năng đây cũng là bệnh nghề nghiệp.
……
Hai tiếng sau, đám người Hứa Trăn theo dòng người rời rạp chiếu phim.
“Ai, nhân vật Thái Tử này nên để Hứa Trăn tới diễn,” trong đám người có người cảm khái nói, “Chu Nhiên hoàn toàn diễn không ra cái cảm giác gì.”
Người khác lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy, Chu Nhiên thật là một nét bút hỏng, hắn vừa xuất hiện trong phim đã khiến ta thấy khó chịu, nhưng mấy diễn viên khác lại rất được.”
Người nói đầu tiên tiếp lời: “Nhưng là có gì nói nấy, bài kết phim hắn hát vẫn nghe được.”
Đồng bạn nhịn không được cười nói: “Ha ha ha cười chết, bài cuối phim là cống hiến lớn nhất hắn làm được cho bộ điện ảnh này.”
Bên cạnh có người nói: “Đừng nói nữa, Chu Nhiên vừa xuất hiện ta liền tự động não bổ thành Hứa Trăn, dùng AI đổi mặt.”
“Hắc, ngươi không nói chứ, nếu nhìn theo hướng này, cấp bậc bộ phim lập tức vượt hạng, cư nhiên còn rất xuất sắc!”
“Ha ha ha cười chết ta, dùng AI đổi mặt, đầu óc ngươi quả thực toàn công nghệ tà đạo!”
“……”
Hứa Trăn xen lẫn trong trong đám người, nghe người chung quanh nghị luận, yên lặng kéo khẩu trang cao thêm tí, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.
Hắn hôm nay đội nón mặc áo đen vô cùng tầm thường, thêm quần jean với kiểu tóc mộc mạc và phối hợp khẩu trang, trong hoàn cảnh âm u của rạp chiếu phim rất khó bị người nhận ra.
Chỉ là, loại trình độ ngụy trang này đối với người có tâm tới nói, vẫn là quá dễ bị phát hiện.
Đặc biệt là ở loại địa phương tương đối mẫn cảm như rạp chiếu phim thành phố lớn này.
Đám người Hứa Trăn mới rời khỏi khu vực rạp chiếu phim, đi thông đạo an toàn để xuống lầu, đã bị mấy người trẻ tuổi tầm hai mươi mấy ngăn cản.
Mấy người này nhìn xem chung quanh không có người ngoài, có chút hưng phấn mà thấp giọng nói: “Xin chào, xin dừng bước! Xin hỏi ngài là Hứa Trăn sao?”
Hứa Trăn hơi chút sửng sốt, thấy người ta đã gọi thẳng tên, chỉ đành tháo khẩu trang, lộ ra tướng mạo sẵn có của chính mình, cười thừa nhận.
Mấy người này vội vàng tự báo gia môn, nói chính mình là nhân viên phòng làm việc ngôi cao kỳ hạ chuyên bình luận điện ảnh nào đó, vừa nãy khi đang xem phim vẫn luôn lưu ý, không nghĩ tới là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận