Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 465: Nhất nhật Vi Sư, Chung Thân Vi Phụ

“Ví dụ tràng diễn ngày mai, Dương Kế Nghiệp ở Thiên Ba Phủ giáo huấn hai nhi tử là Lục Lang và Thất Lang.”
“Tại sao Lục Lang vẫn luôn che chở Thất Lang?”
Từ Hạo Vũ sửng sốt sau một lúc lâu, mới nói một cách không quá khẳng định: “Bởi vì, tình nghĩa huynh đệ?”
Hứa Trăn hướng dẫn từng bước: “Đơn giản thì đương nhiên là tình nghĩa huynh đệ.”
“Nhưng anh có thể suy nghĩ chuyện này một cách chi tiết hơn, tình nghĩa giữa huynh đệ là như thế nào đây?”
Từ Hạo Vũ đáp: “Ách…… chơi với nhau từ nhỏ?"
Hứa Trăn thấy gã nghe không hiểu, cho nên đành phải tự mình giải thích cặn kẽ: “Ví dụ tôi là Dương Thất Lang, nhỏ hơn anh 4 tuổi, chúng ta là hai huynh đệ.”
“Những người ca ca khác trong nhà đều lớn hơn tôi rất nhiều, gần như trở thành trưởng bối. Nhưng duy chỉ có hai chúng ta là thân cận nhất, cùng nhau lớn lên, cùng nhau vui đùa.”
Mấy năm nay, Hứa Trăn đã có rất nhiều kinh nghiệm viết tiểu truyện, cho nên mới có thể thuận miệng nói ra: “Lúc tôi mới sinh ra, anh đã là hài tử có thể leo cây, lội nước.”
“Tôi còn chưa biết đi, anh liền ôm tôi ra viện xem núi giả, xem cá chép bơi trong hồ, lấy ngựa gỗ và tiểu mộc kiếm của mình đưa cho tôi chơi.”
“Lúc anh đi hội chùa với nương, nhìn thấy có bán mặt nạ thì sẽ nghĩ mua cho đệ đệ một cái.”
“Nhìn thấy bên đường có bán hồ lô, cũng sẽ muốn mua cho tiểu đệ một chuỗi…”
Lúc nói, hắn bỗng nhiên nhớ lại phần tiểu truyện của Hạ Tuyết Nghi được chính Trần Chính Hào viết vào năm đó, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc khiến bản thân vô thức hòa nhập vào.
Ánh mắt của hắn dần dần nhu hòa xuống, nói: “Anh dạy tôi viết chữ, dạy tôi cách trốn các buổi học trên lớp.”
“Anh sẽ trộm nói cho tôi biết tên hiệu của tiên sinh (lão sư) và những việc xấu hổ của hài tử cùng lớp học.”
“Đến tối, chúng ta đi ra bên ngoài, chơi đến điên cuồng, chơi đến không có giới hạn.”
“Mỗi lần đi chơi về trễ, anh sẽ đều nhận hết trách nhiệm rồi ôm tôi thật chặt, không có cha mẹ đánh.”
“Dù có bao nhiêu năm trôi qua, tiểu đệ ở trong mặt anh vẫn là đứa trẻ lẽo đẽo theo sau đuôi, không chịu lớn.”
Hứa Trăn hơi cúi đầu xuống, nhấp nhấp miệng, cười nói: “Anh xem, nói là tình nghĩa huynh đệ.”
“Nhưng anh cũng có thể tự tưởng tượng ra bản thân có một tình huynh đệ như vậy.”
“Nghĩ xem giữa hai huynh đệ thì có thể xảy ra những chuyện gì? Sau đó anh mới thật sự hiểu được tâm thái của Lục Lang khi nhìn thấy Thất Lang bị đánh.”
Từ Hạo Vũ nghe xong lời này thì liền sửng sốt, bỗng nhiên cảm giác bản thân đã ngộ ra rất nhiều thứ.
Hóa ra, còn có loại nhập vai như vậy?
Trước đây, gã đều dành 80% năng lượng của mình cho việc ghi nhớ lời thoại, cho nên không có thời gian để kịp phát hiện và tự hỏi, như thế nào mới gọi là nhập vai!
……
Ban đêm, hiếm khi thấy Hứa Trăn ngủ muộn mà ngồi lại để bồi Từ Hạo Vũ luyện lời thoại đến 11 giờ.
Sáng sớm hôm sau, hắn theo thường lệ đúng 5 giờ rời giường tập thể dục buổi sáng, thế nhưng lúc hắn vừa mở cửa phòng ra thì đã thấy Từ Hạo Vũ thức dậy, mặc một bộ đồ thể thao, đứng ở trong phòng khách, bộ dáng vô cùng tỏa sáng.
Từ Hạo Vũ nhìn thấy Hứa Trăn, nhếch miệng cười nói: “Sớm a, Hứa lão sư!”
Hứa Trăn: “……”
Hắn đờ đẫn sau một lúc lâu, nói: “Hạo Vũ ca?”
“Tôi chỉ nói lại một chút kinh nghiệm của bản thân mà thôi, cho nên anh không cần phải gọi tôi là lão sư đâu.”
Từ Hạo Vũ nghiêm mà duỗi tay cự tuyệt, nói: “Kia không được, phải gọi lão sư.”
“Sau khi trải qua một đêm huấn luyện đặc biệt, tôi liền lập tức ngộ đạo! Kỹ thuật diễn xuất cũng tăng lên một mảng lớn!”
“Tục ngữ nói không sai, nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ…. Phi!” (Một ngày cũng là thầy, suốt đời là cha)
Từ Hạo Vũ không cẩn thận mà ăn nói bậy bạ, sau đó nhanh chóng dùng tay vỗ vỗ vào miệng nói bậy của mình.
Hứa Trăn ngạc nhiên mà nhìn một màn trước mắt, hai người hai mặt nhìn nhau, cảnh tượng đột nhiên trở nên xấu hổ vô cùng.
……
Hai người lập tức ra ngoài tập thể dục buổi sáng, Hứa Trăn bắt đầu làm ấm người bằng luyện công, Từ Hạo Vũ thì tìm một góc yên tĩnh tiếp tục luyện lời thoại.
Từ Hạo Vũ luyện thoại từ hồ nước ra đến hoa viên, lại luyện từ lầu dưới lên lầu trên, cho đến khi cả hai lên xe do đoàn phim sắp xếp đến phim trường, gã vẫn tiếp tục đeo tai nghe để nghe lại đoạn ghi âm vào tối hôm qua, tranh thủ thời gian làm quen với trạng thái nhân vật.
Đến 8 giờ sáng, công việc quay phim trong ngày chuẩn bị bắt đầu.
Các diễn viên bao gồm cả Hứa Trăn đều đang trang điểm, về phần ánh sáng, nhiếp ảnh, đạo cụ và các nhân viên khác cũng đang kiểm tra thiết bị của họ.
Ở phía bên kia, Từ Hãn và một người đàn ông trung niên ục ịch khác, ngồi trong lều vải được dựng tạm thời, lặng lẽ nhìn đám đông bận bận rộn rộn xung quanh.
Người đàn ông trung niên dáng người ục ịch kia vừa uống trà nóng vừa ăn bánh hấp, hỏi: "Ông thật sự muốn tìm người thay Hạo Vũ sao?”
Từ Hãn bất đắc dĩ mà thở dài, nói: “Không có biện pháp, nếu có thể giữ được thì tôi đã không nghĩ tới việc thay người.”
“Nhưng diễn xuất của tiểu tử kia thật sự không được…. Tôi nghĩ tốt hơn hết là đừng để nó tham gia bộ phim này.”
Người đàn ông trung niên có vóc người thấp bé kia chính là Tưởng Quốc An, đại diện do một nhà đồng sản xuất khác của "Dương Gia Tướng" phái tới.
Do bộ phim có quy mô đầu tư lớn, lại căn cứ vào nguyên tắc chia sẻ rủi ro nên Hoàn Ngu không phải là công ty duy nhất đứng sau nó.
Tưởng Quốc An nghe được lời này của Từ Hãn thì khẽ cay mày: "Tôi có một vài ứng cử viên có thể sử dụng, nhưng danh khí của bọn họ lại kém hơn một chút.”
“Dương Lục Lang cũng tính là nam số ba, hơn nữa vai này còn khá quan trọng.”
“Nếu thật sự đổi người thì khả năng có thể làm ảnh hưởng đến chất lượng của bộ phim."
Nói xong, Tưởng Quốc An ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hạo Vũ, gã cũng vừa mới trang điểm xong và bước ra phim trường, nói: "Tuy Hạo Vũ mới bước chân vào lĩnh vực điện ảnh, thực lực vẫn chưa được đánh bóng, nhưng suy cho cùng, hắn có danh khí tốt. Đó là một mánh lới quảng cáo và nó rất có lợi trong giai đoạn tuyên truyền.”
“Hơn nữa hình tượng của hắn lại không tồi, nếu không gánh được phái thực lực thì vẫn có thể trở thành bình hoa.”
Tưởng Quốc An quay đầu nhìn về phía Từ Hãn, bĩu môi, nói: “Đương nhiên, đây là con trai ông, muốn đổi hay không đều là do ông định đoạt.”
“Tôi chỉ góp ý một chút mà thôi.”
Lúc này, Từ Hãn mới cười khổ đáp lại: “Tôi cũng không nói nhiều, dù sao lát nữa ông xem sẽ biết.”
“Hôm qua tôi đã thương lượng với Hạo Vũ, nếu hôm nay quay không tốt thì lập tức thay người.”
“Còn nếu nó thật sự có thể phát huy tốt thì tôi dĩ nhiên vô cùng cao hứng.”
Hai người cứ trò chuyện như vậy, đồng thời cũng đem ánh mắt nhìn về phía phim trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận