Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 852: Lễ Trao Giải Chính Thức

Sau khi kết thúc lễ đề cử, ban tổ chức đã chuẩn bị tiệc rượu cho tất cả các khách mời đến tham gia lễ trao giải đề cử.
Nhưng cái gọi là “Tiệc rượu”, trên thực tế cũng không phải uống rượu.
Ngày hôm sau sẽ là lễ trao giải chính thức, mà bọn họn sẽ phải đối mặt với ống kính camera HD, không có bộ lọc của CCTV. Như vậy ai còn dám ăn uống thả cửa vào tối nay đây?
Uống nhiều nước, sáng ngày mai sẽ bị phù, huống chi là bây giờ lại uống rượu.
Vào lúc 3: 50 chiều ngày 5, Hứa Trăn và đoàn làm phim "Thất Cô" đã lên xe do ban tổ chức sắp xếp để đến địa điểm tổ chức Lễ trao giải Kim Kê.
Trên đường đi, mọi người sửa sang lại trang phục và lần lượt xem lại bài phát biểu nhận giải mà mình đã chuẩn bị.
Với tư cách là đại diện của đoàn làm phim, Bành Tư Nguyên nữ sĩ cầm trên tay bản thảo phát hiểu cảm nghĩ của Hứa Trăn, Trần Chính Hào và nhiếp ảnh gia, đồng thời kiểm tra việc đọc thuộc lòng "bài tập về nhà" của mọi người như một giáo viên chủ nhiệm.
Năm nay, Hứa Trăn vẫn mặc bộ tây trang do đại ngôn ngung cấp.
Chẳng qua so với năm ngoái, đại ngôn của hắn đã càng ngày càng phong phú, giày da, đồng hồ, mỹ trang cái gì cũng có, từ đầu đến chân đều có người cho đóng gói thoả đáng cho hắn.
Hứa Trăn vẫn nhớ rõ, khi tham dự lễ trao giải Ngọc Lan vào năm ngoái, hắn đã mang theo một chiếc đồng hồ nạm kim cương trị giá mấy chục vạn.
Khi đó, hắn lo sợ làm rơi mất cho nên khẩn trương đến mức không dám vung tay.
Hiện tại nghĩ lại, đúng là buồn cười.
Năm nay có kinh nghiệm, hắn sẽ không rụt rè như vậy nữa.
——Năm nay hắn đeo một chiếc đồng hồ quả quýt.
Vẫn là thương hiệu đồng hồ từ năm ngoái, Hứa Trăn hiện đã ký hợp đồng trở thành người phát ngôn cho dòng Legend, mặt số của chiếc đồng hồ quả quýt được nhét vào túi áo khoác, lộ ra dây chuyền, bên trên còn khắc logo rất bắt mắt.
Khi đến hội trường, hắn kiểm tra thời gian thêm vài lần nữa, qua loa đại khái liền tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Đúng vậy, cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm. (trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.)
……
“Ngô ——! !!”
Một lát sau, đoàn người đến hội trường, sau khi mấy người xuống xe thì một tràng tiếng hoan hô vang lên ngập trời, gần như đinh tai nhức óc.
Hứa Trăn ban đầu nghĩ rằng mình đã có nhiều kinh nghiệm tham gia các sự kiện khác nhau, nhưng hắn vẫn rất ngạc nhiên khi nhìn khung cảnh xung quanh.
Một tấm thảm đỏ thẳng tắp được trải ở trung tâm quảng trường, hai bên thảm đỏ là hai hàng bảo vệ giữ gìn trật tự hiện trường, trường thương đoản pháo, ánh đèn lập loè, đám người đen kịt, quả thực giống như các điểm du lịch ngày quốc khánh.
Đám người này…e rằng phải có tới mấy vạn người đúng không?
Cho dù đó là Lễ trao giải Ngọc Lan TV Ma Đô hay các buổi dạ tiệc khác mà hắn đã tham dự, thì chưa bao giờ hắn chứng kiến một đám đông như vậy.
Không hổ là phủ điện cao nhất trong làng điện ảnh Hoa Hạ, buổi lễ long trọng thu hút sự chú ý của mọi người như thế này thật sự rất hấp dẫn.
“Chính Hào! Bên này! !”
“Hào ca, nhìn tôi! !”
“……”
Đoàn người mới đi trên thảm đỏ chưa được bao lâu thì tên của Trần Chính Hào đã nổ vang trong hiện trường.
Trần Chính Hào nghe vậy thì dừng bước, mỉm cười và vẫy tay với đám đông, điều này ngay lập tức càng khơi dậy sự cổ vũ nhiệt tình hơn.
Bản thân y là người Huy Châu, cũng đã từng sinh hoạt nhiều năm ở Lư Giang.
Hơn nữa, "Lôi Trạch Khoan" trong "Thất cô" cũng lấy bối cảnh là một nông dân ở Huy Châu, mà tiếng phổ thông cùng với giọng địa phương cũng được sử dụng trong phim.
Lần này, Trần Chính Hào được đề cử "Ảnh Đế" với bộ điển ảnh "Thất cô", và đến Lư Giang, thủ phủ của tỉnh Huy Châu, để tham gia Lễ trao giải Kim Kê, một màn này có thể miêu tả là áo gấm về làng.
Trong cuộc phỏng vấn với phóng viên trên thảm đỏ, y đã mỉm cười và nói một vài từ bằng tiếng địa phương, khiến khán giả cổ vũ như sấm dậy.
Trần Chính Hào có thể không phải là người có địa vị cao nhất trong số tất cả các nghệ sĩ có mặt, nhưng khi nói đến tòa hội trường hôm nay, y tuyệt đối là vương giả.
Phụ lão hương thân ở quên nhà quá nhiệt tình, Trần Chính Hào không làm sao được, chỉ phải sau khi kết thúc phỏng vấn thì ở lại bên sân để ký tên cho bọn họ.
Tuy nhiên, sau khi ký được một hồi, y nhìn thấy một nhóm cô gái trẻ đang chuyền tay nhau vài cuốn sách có in "Tác phẩm của hội hậu viện Hứa Trăn”.
Trần Chính Hào dừng tay, hỏi: “Có muốn tôi gọi Hứa Trăn hay không?”
Những người xung quanh phá lên cười, các cô gái nhỏ đỏ mặt, vội vàng gật đầu nói: "Muốn muốn muốn!”
“Nhưng Hào ca, trước tiên anh có thể ký tên giúp chúng em có được hay không!”
“……”
……
Sau khi thảm đỏ ồn ào kết thúc, một đoàn người tiến vào địa điểm chính của lễ trao giải.
Hứa Trăn và những người khác đến chỗ ngồi của mình dưới sự hướng dẫn của nhân viên, tuy nhiên hắn hơi ngạc nhiên khi chỗ ngồi trong địa điểm không được sắp xếp theo đoàn phim mà theo đề cử.
Những người được đề cử cho mỗi giải thưởng được tập hợp trong cùng một khu vực, những người được đề cử cho "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất" thì ngồi ở hàng đầu tiên của khu vực bên trái hội trường và "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất" thì ở hàng thứ hai.
Hứa Trăn không khỏi có chút buồn cười.
Phương pháp sắp xếp này có thể là để tăng mùi thuốc súng tại hiện trường, để mọi người có thể duy trì bầu không khí căng thẳng, nơi họ không thể trò chuyện, nhưng...
Nhìn xem, bên cạnh mình là ai đây?
Sau khi Hứa Trăn tìm được chỗ ngồi của mình, hắn phát hiện ra bên phải mình là "đại ca" Vương Cẩm Bằng trong "Tú Xuân Đao", và bên trái là đồ đệ ngốc nghếch nhà mình, Từ Hạo Vũ.
Mùi thuốc súng chỉ sợ có chút lao lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận