Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 494: Tập 15 của "Săn Ảnh"

Ở đây mọi người tuy rằng không quen biết Hứa Trăn, nhưng đều biết đây là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất không tồi, cho nên bọn họ đều mạc danh mà cảm thấy có chút hứng thú.
Chẳng qua, khiến mọi người thất vọng là, cảnh mà bọn họ đang xem gần như không có quan hệ đến kỹ năng diễn xuất.
Suốt năm phút đồng hồ, Hứa Trăn vẫn một mực an an tĩnh tĩnh mà nằm trên giường bệnh như vậy, mặc cho người khác đứng ở ngay mép giường tận tình khuyên bảo như thế nào thì hắn cũng đều không phản ứng.
Đạo diễn Lục Hải Dương nhìn nửa ngày, bất đắc dĩ mà bĩu môi, duỗi tay chỉ vào màn hình nói: “Nhìn xem, đây là một gốc cây người thực vật đẹp trai.”
“Ha ha ha……” Nghe thấy lời này của hắn, tức khắc chung quanh vang lên một trận tiếng cười nhỏ.
Nhưng, trước khi tiếng cười trong phòng nghỉ kết thúc, thì trên màn hình đã có chút biến hóa.
—— nam chính Từ Hạo Vũ lên sân khấu.
Gã mặc một thân đồng phục cảnh sát màu đen, đứng thẳng người bên cạnh giường, cao giọng nói mấy câu uy hiếp, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng làm mặt quỷ với Hứa Trăn.
Lúc này, Hứa Trăn nằm trên giường bệnh mới có một chút tia phản ứng.
Ánh mắt tan rã trước đó đã đột nhiên ngưng lại, Hứa Trăn quay đầu lại liếc nhìn Từ Hạo Vũ, ánh mắt lạnh lùng hòa với khuôn mặt tái nhợt không chút máu của hắn, một cỗ ớn hàn ý dày đặc gần như tràn ra khỏi màn hình.
Chỉ một thoáng, tiếng cười bị kích phát từ “Người thực vật đẹp trai” trong phòng nghỉ đã đột nhiên im bặt.
Ngay góc nhìn cận cảnh, khán giả có thể đọc hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt của Hứa Trăn —— ta cảnh cáo ngươi, không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Mà so với ánh mắt này thì màn “Đưa mắt ra hiệu” của Từ Hạo Vũ không khác gì giáo viên mầm non chuẩn bị dỗ đứa trẻ đi ngủ.
Mọi người trong phòng nghỉ thoáng nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.
Thật sự, diễn viên có trình độ chênh lệch quá lớn, thì tận lực đừng nên xuất hiện trong cùng một khung hình…
Lục Hải Dương ở trong lòng yên lặng thắp cho Từ Hạo Vũ một cây nến.
Cũng may, Từ Hạo Vũ cùng Hứa Trăn chỉ có duy nhất một cảnh quay chung này, biết đâu lúc mọi người đang cúi đầu nắm hạt dưa thì màn này đã vội lướt qua, khán giả cũng không có khả năng để ý tới.
Ngay sau đó, hình ảnh chuyển sang phía Lâm Gia cùng Từ Hạo Vũ, hai người bọn họ đang cùng nhau lên kế hoạch giải cứu Hứa Trăn.
Sự căng thẳng của câu chuyện được hỗ trợ bởi phối nhạc chất lượng cao và biên tập sắc nét, thân là đạo diễn Lục Hải Dương đã lướt qua những thủ thuật này để có thể thấy rõ bản chất của các diễn viên, xme một hồi hắn liền cảm thấy màn trình diễn này vô cùng nhàm chán.
Phải đến phút 19 25 giây khi Hứa Trăn xuất hiện trở lại trong màn ảnh, thì Lục Hải Dương mới theo bản năng mà sửa lại tư thế ngồi của mình.
Ánh mắt vừa rồi của Hứa Trăn đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng hắn.
Đặc biệt là dưới “phụ trợ” của Từ Hạo Vũ, nhất thời Lục Hải Dương đã ảo tưởng rằng "Người này rất có tư chất làm ảnh đế”.
Trên màn ảnh, nhân vật nữ chính do Lâm Gia thủ vai đã lái xe chở Hứa Trăn trốn khỏi bệnh viện.
Trong cơn mưa đêm, chiếc xe jeep chạy tít tắp, mà cả hai gần như tranh cãi trên suốt đoạn đường.
Lâm Gia khăng khăng muốn cứu hắn, vì thế không tiếc bại lộ thân phận của mình, còn Hứa Trăn cho rằng chuyện này không đáng và nghiêm khắc khiển trách cô vì hành vi liều lĩnh của mình. Lúc này, không khí trong xe càng ngày càng căng thẳng.
Lục Hải Dương hai tay giao nhau, xem đến cực kỳ chuyên chú.
Làm người trong nghề, hắn phi thường hiểu, cảnh này đòi hỏi diễn viên phải thể hiện cảm xúc vừa đủ.
Càng là loại quốc gia đại nghĩa, thấy chết không sờn thì càng khó diễn.
Bởi vì âm điệu quá cao sẽ khiến tiềm thức của người xem thắc mắc và nghi ngờ.
Nếu diễn xuất không tới thì khuyết điểm trong kỹ năng diễn xuất của diễn viên sẽ bị phóng đại, khiến người ta cảm thấy rất giả tạo, chẳng hạn như Từ Hạo Vũ vừa rồi.
Tuy nhiên nhìn diễn biến trước mắt thì Hứa Trăn cùng Lâm Gia gần như không có gì để chê trách.
Đặc biệt là Hứa Trăn.
Không phải hắn biểu diễn bùng nổ hay kỹ năng điêu luyện mà là hắn rất giỏi trong việc lập nhân thiết và thuyết phục khán giả trước TV rằng con người này thực sự tồn tại.
Hứa Trăn không giả vờ cứng rắn, cũng không khoác lên mình vẻ đoan chính và uy nghiêm.
Hắn chỉ là bình tĩnh, chấp nhất, bình tĩnh.
Đôi mắt như vậy phù hợp với lời nói trong cốt truyện, khiến người ta dễ dàng hiểu được tâm lý của nhân vật lúc này: Tôi không cam lòng chết, cũng không phải hy sinh vì nghĩa.
Chẳng qua, trong hoàn cảnh hiện tại, tôi từ bỏ mạng sống của mình lựa chọn đúng đắn và hợp lý nhất.
Loại tâm lý bảo trì lý trí khi đối mặt với sinh tử này dễ làm người xem xúc động hơn là lý tưởng và niềm tin được cố tình nâng cao.
Nhìn màn biểu diễn này, ngay cả người có ánh mắt khắt khe như Lục Hải Dương cũng không khỏi âm thầm tán thưởng một câu: Diễn xuất của Hứa Trăn đúng là vô cùng độc đáo.
Cảm xúc của hắn đủ chân thành và đặc điểm phong cách cá nhân của hắn cũng đang bắt đầu hình thành.
“Kít!”
Ngay một khắc này, cảnh tượng trên màn hình lại đột nhiên thay đổi.
Hứa Trăn phát hiện phía sai có xe đuổi theo, bỗng nhiên từ trên ghế sau nhảy dựng lên, dùng xiềng xích trên tay thít chặt cổ Lâm Gia, hét lên: “Dừng xe! Lập tức dừng xe!”
Lâm Gia vừa kinh vừa giận, liều mạng giãy giụa, nhưng không cách nào tránh thoát được trói buộc của đối phương.
Mắt thấy Hứa Trăn bắt cóc Lâm Gia xuống xe, đi lên cầu đá, trái tim của khán giả căng thẳng đến thắt lại.
Trước có truy binh, sau bị chặn đường, Hứa Trăn bị nhốt ở giữa cầu đá, trước sau đều phải đối mặt với họng súng tối om.
——Hăn đã tự chọn con đường cuối cùng cho mình.
Nghe nhạc nền có tiết tấu gấp gáp phát ra từ loa phóng thanh, lại nhìn Hứa Trăn lộ ra biểu hiện điên cuồng và ngang nhiên trong màn hình, khiến cho Lục Hải Dương căng chặt tâm, giống như không phải đang xem một cảnh bình thường của khách mời mà là đang xem phần cao trào nhất của toàn bộ bộ phim.
“Phanh!”
Ngay lúc cảm xúc khẩn trương của khán giả đã lên tới đỉnh điểm thì một tiếng súng đột ngột xé gió vang lên.
Trên cầu đá, Hứa Trăn bị một tên bắn tỉa trên tòa nhà cao tầng bắn trúng, thân thể run lên, vô lực mà ngã xuống.
Trong cơn mưa đêm xối xả, máu đặc vẫn tiếp tục chảy xuống cầu đá, lập tức nhuộm đỏ cả mặt cầu dưới thân hắn.
Lục Hải Dương nhịn không được tiếc hận mà thở dài một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận