Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 625: Vạn Tiễn Xuyên Tâm

“Lộc cộc, lộc cộc……”
Tiếng vó ngựa kéo theo bóng dáng của Dương Thất Lang đi xa.
Đối diện với màn ảnh, khán giả rõ ràng nhìn thấy toàn thân Thất Lang tắm trong máu tươi, khôi giáp bị tàn phá, trên mặt, trên người đều dình đầy ô huyết.
Đi được nửa đường, tuấn mã của hắn rốt cuộc cũng sức cùng lực kiệt, phát ra một tiếng rên rỉ, móng trước của nó quỵ xuống, không thể chạy về phía trước nữa.
Dương Thất Lang bị ngã xuống lưng ngựa, chật vật mà lăn tròn vài vòng.
“Ngô…… Khụ khụ……”
Một lát sau, hắn kêu rên một tiếng, nỗ lực chống đỡ thân thể bò dậy, dùng cả tay và chân để di chuyển đến chỗ tuấn mã.
Lúc này, con ngựa đã không còn vẻ thần tuấn như mới vừa rồi mà vô lực nằm nghiền trên cánh đồng hoang dã, bụng phập phồng theo nhịp thở gấp gáp.
Thất Lang thấy thế, hốc mắt đỏ lên, cúi người ôm lấy cổ ngựa.
“Thực xin lỗi, hạt dẻ, thực xin lỗi……”
Thất Lang duỗi tay vuốt ve bờm ngựa, nghẹn ngào khôn kể.
Mà con ngựa tựa hồ nghe hiểu hắn nói, nó nhẹ nhàng nâng đầu cọ cọ vào đầu hắn.
“A……”
Giờ khắc này, trước màn ảnh, nhìn thấy thấy con vật bỗng nhiên toát ra vẻ tình cảm khiến cho khán giả xúc động không thôi.
Thất Lang không có quá nhiều thời gian để vuốt ve ái mã của mình, hắn cầm lấy trường thương ở bên cạnh, lảo đảo đứng lên, liều mạng chạy về hướng đông bắc.
Mặc dù là bằng hai cái đùi, hắn cũng muốn đi cầu viện!
Phụ thân cùng huynh trường còn đang bị nhốt ở Trần gia cốc, chờ đại quân đến cứu viện!
……
Mặt trời lặn, ánh chiều tà cuối cùng cũng cháy hết, bóng dáng thiếu niên đang chạy vội đã không còn tươi sáng như trước mà là chật vật, đen tối.
“Dương gia thất tử…… Dương Diên Tự, cầu kiến Phan nguyên soái!”
Ngoài thành Hoàn Châu, Dương Thất Lang kịch liệt thở hổn hển, thanh âm nghẹn ngào, quát lên: “Phan nguyên soái!”
“Phụ thân ta cũng hơn trăm tướng sĩ đang bị nhốt ở Trần gia cốc! Tình huống nguy cấp!”
“Thỉnh Phan nguyên soái phái binh cứu viện! !”
Tiếng gào rống trực tiếp phá vỡ âm thanh.
Cơ thể Dương Thất Lang vì mệt mỏi cực độ mà kịch liệt run rẩy, gần như không thể đứng thẳng, nhưng hắn vẫn cắn răng, chống thương, ưỡn thẳng thắt lưng và ngửa đầu nhìn về phía cửa thành.
Mà giờ khắc này, Phan Nhân Mỹ đứng trên tường thành Hoàn Châu đã nghe thấy tiếng kêu cứu, trong mắt lộ ra biểu tình vô cùng căm ghét.
“Phan nguyên soái! Ta là Dương Diên Tự! !”
Dương Thất Lang đứng ở dưới thành, ánh mắt nói không rõ là dại ra hay là hy vọng, hắn liên tục kêu lên: “Phụ thân ta cũng hơn trăm tướng sĩ đang bị nhốt ở Trần gia cốc, thỉnh Phan nguyên soái phái binh cứu viện! !”
“……”
Tướng sĩ trên thành lâu đều hai mặt nhìn nhau, nhưng không có ai trả lời.
Qua một hồi lâu, Phan Nhân Mỹ mới khoan thai đi tới, mắt lạnh nhìn Dương Thất Lang dưới thành, kêu lên: “Người nào đang ồn ào dưới thành!”
“Phan nguyên soái!” Dương Thất Lang thấy ông ta rốt cuộc cũng xuất hiện, hắn vội vàng đề thương tiến lên, nói, “Ta là Dương Diên Tự!”
“Ta là thất tử Dương gia, Dương Diên Tự!”
“Thỉnh Phan nguyên soái phái binh cứu……”
“Đây là gian tế từ nơi nào, dám giả mạo Dương Thất Lang, làm loạn quân ta?” Một câu còn chưa kịp nói xong thì Phan Nhân Mỹ liền đánh gãy lời hắn, ông ta lạnh lùng nói, “Khinh ta già cả mắt mờ sao?”
Lời này vừa ra, cả người Dương Thất Lang run lên, trên mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Ta…… Giả mạo? !
Hắn ngửa đầu, ngơ ngác mà nhìn Phan Nhân Mỹ trên tường thành, nhìn biểu tình căm hận trong mắt đối phương, giống như bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu.
Dưới ánh trăng thê lương, khẩu khí mới vừa rồi giống như bị gió lạnh thổi tan
Một thân ngạo cốt giống như bị người ta rút gân.
“Thình thịch.”
Ngoài cửa thành, Thất Lang nắm trường thương, suy sụp quỳ rạp xuống đất, hai hàng thanh lệ theo gương mặt lặng yên không một tiếng động mà chảy xuống dưới.
“Phan nguyên soái,” Hắn quỳ gối trước cửa thành, nói giọng khàn khàn, “Phan Báo là ta giết, ta tội đáng chết vạn lần!”
“Mạng này của ta cho ngươi, mặc cho ngươi xử trí! Ta chết chưa hết tội!”
“Cầu ngươi, cầu ngươi nể tình cha ta tận trung với nước…”
Nói nói, nước mắt đã phun như suối, nghẹn ngào khó có thể thành ngôn.
“Leng keng……”
Dương Thất Lang ném xuống trường thương xuống đất, cúi đầu lễ bái trên mặt đất, run giọng gào rống nói: “Phan nguyên soái! Cầu ngài đi cứu cha ta!”
“Cầu xin ngài! !”
Phan Nhân Mỹ đứng ở trên tường thành, gắt gao nhìn chằm chằm Dương Thất Lang đang quỳ sát trước mắt, hận ý trong mắt cơ hồ thâm nhập cốt tủy.
“Lớn mật, còn dám loạn quân ta…”
Sau một lúc lâu, ông ta nghiến răng nghiến lợi mà nâng tay lên, hô ta: “Bắn tên!”
Ngoài cửa thành, Dương Thất Lang kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, lại thấy, trên tường thành nghênh đón hắn không phải viện binh, mà là từng hàng dây cung đang kéo căng.
“Bá bá bá lả tả! !!”
Một trận tiếng xé gió thê lương vang vọng khắp thành Hoàn Châu.
Dương Thất Lang lẻ loi mà quỳ rạp xuống cửa thành, run rẩy chống đỡ thân mình.
Nhưng mà, hắn còn không có kịp đứng lên, đã bị mũi tên dày đặc như hạt mưa trực tiếp bắn thủng.
Thiếu niên oai hung đơn thương độc mã mở một đường máu ở cửa cốc Trần gia, cuối cùng lại ngã xuống dưới mũi tên của quân ta.
……
“Ô ô ô……”
Sau một lúc lâu, trong rạp chiếu phim vang lên tiếng thút thít.
Tuy đã biết rõ kết cục của các vị tướng Dương gia, biết rõ Thất Lang không thể mời được cứu binh, nhưng bây giờ khi khán giả thực sự nhìn thấy cảnh này, họ vẫn đau lòng đến mức không chịu được.
Thất Lang nghịch ngợm tùy hứng, vô ưu vô lự, Thất Lang dũng cảm, không người có thể địch, Thất Lang được cả nhà yêu thương nhất, không nỡ trách phạt…
Hắn vứt bỏ toàn bộ tôn nghiêm của chính mình nhưng vẫn không thể đổi lấy cơ hội sống cho phụ thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận