Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 295: Vàng Thau Trộn Lẫn

Sau khoản một giờ đồng hồ, quá trình rút thăm xem như kết thúc toàn bộ.
Cuối cùng, người thách đấu áp chót đã lâm vào tình huống phải lựa chọn một trong hai người là Hứa Trăn và Trương Sam, sau đó thành công cầm được kịch bản “Tuyệt Đại Song Kiêu” và trở về chỗ ngồi dưới sự hâm mộ của những người xung quanh.
Than ôi, chỉ khi những người tiên phong cách mạng, tre già măng mọc, lần lượt ngã xuống thì cuối cùng chúng ta mới có thể nhìn thấy ánh sáng!
Sau khi bốc thăm kết thúc, những người tham gia thử thách chia nhau luyện tập các đoạn ngắn mà họ sắp thử thách, trong khi Hứa Trăn và các lôi chủ khác tiến hành quay các cuộc phỏng vấn được phát trong giờ nghỉ giải lao.
1 giờ sau, buổi ghi hình phần biểu diễn chính thức bắt đầu.
Điều khiến Hứa Trăn ngạc nhiên là mặc dù những người này không ngừng phàn nàn bằng nhiều cách khác nhau trong quá trình bốc thăm, cái này không vui, cái kia hảo xui xẻo, nhưng khi thực sự lên sân khấu và biểu diễn, từng người đều vô cũng nghiêm túc.
Cho dù là vị thứ nhất diễn “Tường Công Công”, hay là hai vị chọn phải Tuyết Trúc và Vô Hoa, thái độ đều phi thường đoan chính, không nhìn ra nửa điểm không tình nguyện.
Tuy nhiên, do thời gian gấp rút nên những nhân vật này khó có thể có tạo hình tốt được.
Ví dụ, hai diễn viên đóng vai Tuyết Trúc và Vô Hoa, rõ ràng là đã dùng quá nhiều lực, cảm xúc cũng quá no đủ, chỉ lo tập trung vào lực biểu diễn mà không để ý đến giả thiết của nhân vật khiến màn biểu diễn giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Rất nhanh, một số diễn viên đầu tiên xuất hiện trên sân khấu bị ban giám khảo đánh giá là chưa đạt và bước vào danh sách chờ xử lý.
Hứa Trăn ban đầu nghĩ rằng, đối với một màn biểu diễn hấp tấp như vậy sẽ khó mà thắng được bản gốc.
Tuy nhiên, ở hiện trường rất mau xuất hiện tình huống làm người xem ngoài ý muốn.
Một số diễn viên đã liên tiếp nhập vai khá tốt và chiến thắng thử thách một cách không cần bàn cãi.
Thậm chí, có “Lôi chủ” sắp sửa sẽ phải đối mặt với nhiều hơn một thách thức.
Mấy người trên sân khấu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ:
Trong số những người này dĩ nhiên có người lợi hại, thế nhưng, chỉ sợ trong số đó có rất nhiều người bị tổ chương trình cố ý cài vào, để tạo kịch tính.
—— đây là rõ ràng là đang đào hố chờ chôn bọn hắn nha!
Trong số đó, có thể sẽ có người mong muốn giẫm lên các vị lôi chủ, để chứng minh bản thân thật sự là “Phái diễn xuất” một cách thuyết phục nhất! !
Vòng thi đầu tiên đã đi được một phần ba chặng đường, thời gian lúc này cũng điểm đến 12 trưa, tổ chương trình bước vào thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, các vị diễn viên, giám khảo và khán giả cũng sôi nổi đi ăn cơm trưa và nghỉ ngơi một lát.
Trong mùa này, lão sư của Trung Hý, diễn viên kịch nói nổi tiếng nhất, Thẩm Đan Thanh vẫn là một trong những người cố vấn của chương trình “Tôi Là Phái Diễn Xuất”.
Không biết có bao nhiêu cố vấn khác đã được thay thế, nhưng Thẩm Đan Thanh, người được ê- kíp chương trình vô cùng tin tưởng vì ánh mắt thâm hiểm và những nhận xét sắc bén, luôn là cây cổ thụ xanh của chương trình.
Ngoài ra, còn có hai vị cố vấn khác cùng cô gánh team, một là nam diễn ảnh đế Hà Thái và vị còn lại chính là đạo diễn trứ danh trong giới phim võ hiệp, Đặng Đại Diễn.
Hà Thái có thể hơi chưa quen với chương trình này vì đây là lần đầu tiên hắn tham gia loại chương trình tạp kỹ này.
Giữa trưa, khi mấy vị cố vấn đang ăn cơm cùng nhau, thì Hà Thái đem danh sách diễn viên cấp C lên bàn cơm và nhìu mày nói: “Đặng đạo, Đan Thanh tỷ, mọi người thấy thế nào?”
Đặng Đại Diễn nhìn lướt qua danh sách trên bàn, lại nhìn những dấu vết ghi nhớ khác nhau mà Hà Thái dùng bút viết nguệch ngoạc viết trên đó, ông đẩy gọng kính đen trên sống mũi lên, mỉm cười, "Tiểu Hà, cậu đứng quá nghiêm khắc như vậy.
“Nhiều gương mặt như vậy, lão già này mắt mờ, có mấy người thậm chí còn chưa phân định ra ai là ai.”
Bên cạnh ông, Thẩm Đan Thanh lại không chút lưu tình, dùng đũa gắp rau, bình tĩnh nói: "Rõ ràng, tổ chương trình thực sự muốn mời chỉ có khoảng 20 người, còn lại mấy chục người cũng không biết thông qua thủ đoạn gì mà cố ý nhồi nhét vào.
“Mùa nào cũng vậy, vàng thau lẫn lộn không thể tránh được, cậu không cần phải quá để ý, nếu chấm điểm như thế nào thì cứ chấm điểm như thế đó.”
Nghe được lời này, Hà Thái thở dài, nói: “Tôi không tức giận vì vấn đề vàng thay lẫn lộn này…” Vừa nói, hắn vừa duỗi tay chỉ vào mấy cái tên trên danh sách: “Rõ ràng trên đây đã có người được định trước sẽ vào vòng trong đúng không?
“Nếu bọn họ thật sự có trình độ này thì ngay thời điểm ban đầu còn bị đánh hạng C sao?”
Hà Thái cuốn cuốn tay áo lên, nói: "Hắc, tôi có chút nóng nảy, hận không thể ngay tại chỗ ra đề bài để kiểm tra bọn họ!”
Thẩm Đan Thanh nghiêng đầu nhìn hắn một cái, mắt trợn trắng, không nhanh không chậm nói: “Đây không phải chuyện bình thường sao?
“Đều là con, tuy nhiên cũng có phân biệt giữa “con ruột” và “con nuôi”, hơn nữa còn có “Chân chó”, huống chi là chuyện đi cửa sau.”
Thẩm Đan Thanh gắp một khối xương sườn cho Hà Thái rồi nói: “Cậu yên tâm, vòng đầu tiên chỉ là diễn một trang giấy, về sau vẫn còn nhiều chỗ để luyện tập lau dài.
“Càng về sau, thời gian diễn càng dài, có khi dài đến hơn 10 phút.
“Nếu bọn họ có thể diễn tốt, vậy thì mới xứng đáng với ba chữ diễn viên giỏi.”
Thẩm Đan Thanh chống cằm, xua tay nói: “Cậu không cần lo lắng, thách đấu vẫn đang diễn ra, mà những kẻ vô dụng đi cửa sau cũng rất nhanh sẽ bị đảo thải.
“Là vàng thì nhất định sẽ sáng, cho nên đừng quá để ý đến mấy chi tiết này.”
Nghe Thẩm Đan Thanh nói như vậy, Hà Thái bất đắc dĩ mà thở dài, hơi chút hờn giận mà bĩu môi và xì xì mũi của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận