Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 916: Gan ngỗng vẫn còn nóng

Tập bốn của “Phong Tranh” được phát sóng chưa đến một nửa, bình luận liên quan bộ phim này trên mạng đã bắt đầu tăng vọt.
Tuy Cung Thứ chỉ xuất hiện chưa đến mười phút nhưng nhảy vọt, nhanh chóng trở thành nhân vật nổi bật nhất phim.
Lúc này, đoàn đội tuyên truyền của “Phong Tranh” cũng thừa dịp tung video biên tập cảnh Cung Thứ dùng súng ám sát quan cao cấp ở khu phố sầm uất.
Rất nhiều cư dân mạng vô tình lướt qua video này, thấy một tiếng “bằng” vang lên khi người gây ra chuyện này lại xoay người rời đi, lộ ra nụ cười đắc ý kỳ dị, nên vô thức ngừng lại xem.
Chao ôi…
Đây là phim truyền hình nào vậy?
Có hơi ngầu nha!
Chỉ trong thời gian ngắn, đoạn video này đã lọt vào bảng trending của nhiều nền tảng, lập tức kéo độ hot của “Phong Tranh” tăng lên nhanh chóng.

“Xì… Lạnh quá!”
Lúc này, bên trong phòng nghỉ ngơi của "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn". (Trí Thủ Uy Hổ Sơn)
Hứa Trăn vừa mới kết thúc cảnh quay, đẩy cửa vào tiện tay cởi mũ da trên đầu.
Mấy người trong phòng nghe tiếng động, quay lại nhìn, vừa trông thấy hắn bọn họ lập tức lộ ra nét mặt kỳ lạ.
Tiểu Xuyên Tử thậm chí không nhịn được mà run lập cập, cũng không biết là do gió lạnh bên ngoài thổi vào trong phòng, hay là bị người diễn bên trong lẫn bên ngoài bộ phim làm cho rét lạnh.
Hứa Trăn quay đầu nhìn màn hình tivi, thấy bọn họ đang xem “Phong Tranh”, cười ngượng ngùng, nói: “Đừng xem, chừng nào rảnh hãy xem.”
“Hiếm khi có dịp mọi người đều ở đây, tôi còn tính xem “Lâm Hải Tuyết Nguyên” nữa, có thể cùng nhau thảo luận một chút.”
“Dẹp đi, tôi thật sự không chịu nổi “Lâm Hải Tuyết Nguyên”.” Một người trong đó khoát tay, vẻ mặt chán ghét lắc đầu nói: “Mấy diễn viên đó diễn không hay, xem rất khó chịu!”
“Vai nam chính kia chỉ cần có thể đạt được một phần mười trình độ của A Trăn thì tôi sẽ coi anh ta là diễn viên!”
Hứa Trăn nghe người đó nói khoa trương như vậy, vội vàng khoát tay, hơi ngượng ngùng nói: “Nói quá rồi.”
“Tôi diễn trong “Phong Tranh” cũng không khá hơn bao nhiêu.”
Hắn liếc mắt nhìn màn hình tivi, nói: “Thiết lập nhân vật của Cung Thứ khá nhiều khác biệt với bản thân tôi, tôi diễn rất mơ hồ.”
“Hơn nữa, lúc ấy tôi bị tổng giám đốc Liễu kéo tới để cứu viện tạm thời, thời gian quá gấp, một ngày đối diện với máy quay cả trăm lần, cho nên có rất nhiều cảnh tôi chỉ diễn bừa thôi, đừng xem tôi nữa.”
Nghe xong lời này, nhóm diễn viên trong phòng liếc nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu xuống, ai cũng không lên tiếng.
Diễn như vậy mà anh ta gọi là “diễn bừa” ?
Vậy thì khả năng của bọn họ gọi là “làm cảnh” hay sao?
Người bình thường nếu nghe Hứa Trăn nói, chắc chắn sẽ có cảm giác hắn được đóng phim còn khoe mẽ, cố ý già mồm.
Nhưng những người trước mắt đang cùng làm việc với Hứa Trăn, bình thường đã nhìn quen biểu hiện xuất sắc của hắn tại đoàn phim "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn", nên khi xem Cung Thứ trong “Phong Tranh” cũng không khiến bọn họ bất ngờ.
Với trình độ diễn xuất này, Hứa Trăn quả thực có thể tùy tiện diễn bất cứ phân đoạn nào.
Nhưng khả năng “diễn bừa” này của hắn đã gần đạt cảnh giới tuyệt đỉnh của phim truyền hình, khiến nhóm diễn viên còn lại có trình độ không được tốt không còn gì để nói.
“Hôm qua bên “Lâm Hải Tuyết Nguyên” vừa diễn đến đoạn đánh hổ trên núi.” Trong lúc nói chuyện, Hứa Trăn cởi áo khoác ngồi trước tivi, nói: “Kỹ thuật diễn của nhóm thổ phỉ đều không tệ, kịch bản cũng dần vào giai đoạn hay, từ đây xem hay hơn nhiều so với lúc đầu.”
Nghe hắn nói như thế, người khác cũng đồng tình nói: “Đúng vậy, diễn viên của trại Uy Hổ không tệ, đặc biệt là Tọa Sơn Điêu, rất là đặc sắc.”
Một diễn viên khác trong phòng cũng lên tiếng phụ họa: “Cả đoàn phim chỉ có Thiếu Kiếm Ba kéo chân, những người khác còn có thể xem được.”
“Tôi trước giờ không xem Thiếu Kiếm Ba, anh ta vừa xuất hiện tôi liền bấm qua kênh khác.”
“Không phải xuất thân từ học viện Ảnh thị sao? Trình độ bình thường như thế, chưa tốt nghiệp à?”
“Đoàn phim chọn diễn viên thế nào vậy? Thiếu Kiếm Ba tiểu bạch kiểm, ngoại trừ đẹp trai ra thì không còn gì khác.”
“…”
Giờ phút này, bên ngoài cửa phòng nghỉ.
Lâm Hiểu Ba vừa định đưa tay vén màn cửa lên, trong nháy mắt cả người cứng đờ tại chỗ.
Hả… mọi người đang nói gì vậy?
Tiểu bạch kiểm? Ngoại trừ đẹp trai ra không còn gì khác?
Gã sao?
Lâm Hiểu Ba nghiêng đầu thấy trên màn hình đang chiếu khuôn mặt đẹp trai của gã, nhẹ nhàng sờ cái cằm lún phún râu của mình, lòng có cảm giác chua xót.

Đứng ngoài cửa, Lâm Hiểu Ba nghe được có người khen gã đẹp trai, không hề ngượng ngùng mà đi vào, cúi đầu đi đến phía bên kia trường quay.
Bên trong phòng nghỉ, Hứa Trăn vốn dĩ muốn xem “Lâm Hải Tuyết Nguyên”, nhưng không lay chuyển được nhóm người còn lại nên đành tiếp tục xem “Phong Tranh”.
Lúc này, trên màn hình tivi, Cung Thứ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ám sát thì theo hẹn đến nhà hàng Hoa Hồng, đạt được mong muốn gặp được “Lục ca” quân thống Trịnh Diệu Tiên.
Trước mặt Trịnh Diệu Tiên, Cung Thứ không còn là kẻ vừa rồi còn vô cùng bình tĩnh, giết người không chớp mắt mà rất nhanh liền biến thành cậu thanh niên ngại ngùng, ngây ngô. Hắn ngồi thẳng lưng, trong mắt toàn là thái độ kính ngưỡng với Lục ca.
Trịnh Diệu Tiên khen ngợi khả năng lĩnh ngộ cao siêu cùng với thân thủ tuyệt hảo của hắn, mời hắn ăn một phần gan ngỗng.
Cung Thứ cũng không khách khí mà cầm lấy dao nĩa, lập tức vùi đầu ăn.
Bên người hắn có một chiếc ghế trống, trên bàn cũng bày biện một bộ đồ ăn.
Buổi tối hôm đó, Trịnh Diệu Tiên ngoại trừ hẹn với Cung Thứ, còn hẹn với một người khác.
Nhưng mãi một lúc sau, người thứ hai mới khoan thai xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận