Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 697: Ra Pháp Trường

Liễu Vĩnh Thanh nghi hoặc mà liếc mắt nhìn phó đạo diễn, sau lại không có nghĩ nhiều, mà cúi đầu xem cảnh phát lại trong máy theo dõi.
Xem lại đoạn biểu diễn vừa rồi dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, y chỉ cảm thấy trái tim mình lại bị đâm một lần nữa, buồn bực đến không chịu được.
“Được rồi, cho qua.”
Liễu Vĩnh Thanh gật gật đầu, đứng thẳng người nói: “Tất cả các tổ sẵn sàng, ba phút nữa sẽ tiếp tục!”
Dứt lời, y lại đi về phía quay phim, muốn dặn dò đối phương cần chú ý một số công việc kế tiếp.
Nhưng không đợi y đến gần, người quay phim liền nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt mình rồi nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng.
Liễu Vĩnh Thanh: ?
Trong mấy phút tiếp theo, y lần lượt dạo một vòng quanh sân, nhìn xem mấy con chim bồ câu trong tổ đạo cụ còn sống hay không, hỏi thăm tổ mỹ thuật có làm tốt bối cảnh, lại hỏi tổ hóa trang xem tạo hình như vậy có bị lộ tẩy…
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng Liễu Vĩnh Thanh chỉ cảm thấy những nơi y đi qua, thì có rất nhiều người duỗi tay sờ sờ phần ót của chính mình.
Mọi người nhìn khuôn mặt nghi hoặc của Liễu Vĩnh Thanh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng đều hiểu rõ nhưng lại không nói ra.
n…… Không biết tại sao, vừa thấy Liễu đạo đi tới, liền cảm giác có một luồng gió lạnh thổi qua ót…
……
Trong phân đoạn này, ngoài trừ đoạn đối thoại của Lục ca và Cung Thứ thì còn có rất nhiều cảnh khác phải quay, ví dụ như trạm gác ngầm mà Cung Thứ bố trí, Lục ca xách theo rổ từ từ lên núi.
Tuy nhiên, những cảnh này không liên quan gì đến Hứa Trăn.
Sau khi quay xong cảnh này, hắn chỉ đơn giản đi gội đầu, tắm rửa, thay bộ quần áo mới, rồi bắt đầu chuẩn bị cho các phân đoạn kế tiếp.
Trận vừa rồi là cảnh quay quan trọng nhất của Cung Thứ trong cả bộ phim, thuận lợi quay xong đoạn này, Hứa Trăn liền lập tức cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ hơn rất nhiều.
Việc đắp nặn nhân vật đến đây đã cơ bản thành hình, những cảnh còn lại không quá khốc liệt, cũng không yêu cầu cao như buổi sáng hôm nay.
Chẳng qua……
Hứa Trăn nhịn không được gãi gãi đầu khi nhìn vào bảng kế hoạch trong tay.
Sau khi bị bắt ở trước mồ, thật ra cũng không có trực tiếp bị “chôn cất và an nghỉ” mà là bị kéo đi xử bắn.
—— đúng vậy, buổi sáng bị vùi vào mồ, giữa trưa đi pháp trường xử bắn.
Dịch vụ bao trọn gói.
Người điều phối đoàn phim “Phong Tranh” quả nhiên là thiên tài.
Hứa Trăn phát hiện ra rằng khi điều phối viên lên kế hoạch, đối phương luôn có thể sắp xếp các nhiệm vụ quay hàng ngày một cách "hợp lý" về tính liên tục của cốt truyện.
Các kết nối và bước nhảy trong câu chuyện này quả thực là tuyệt vời.
Tuy nhiên, phun tào vẫn phải phun tào, sự sắp xếp này quả thực có lợi cho việc tiếp tục cảm xúc của chính mình.
Trong cảnh vừa rồi, hắn chứng kiến một màn phản bội của Lục ca, trạng thái như tro tàn trong lòng cũng khó có thể giải bày.
Hiện tại dứt khoát bị bắn chết, đặt một dấu chấm hết cho trạng thái này, đến ngày mai đi diễn phân cảnh khác thì ta vẫn là một trang hảo hán.
Hứa Trăn thật sự có chút bội phục tâm tư của người điều phối.
……
Cùng lúc đó, người của tổ đạo cụ một mặt đang cho bồ câu ăn, mặt lại oán giận, nói với điều phối: “Kế hoạch quay phim hôm nay có phải hơi tà môn rồi hay không?”
“Buổi sáng ở trước nghĩa trang, giữa trưa lại đi pháp trường!”
“Ai u lòng của tôi cũng muốn phát hoảng!”
Điều phối vẻ mặt bình tĩnh mà hút điếu thuốc, nói: “Bãi tha ma và pháp trường khá gần nhau, chỉ cần một chuyến xe là chúng ta có thể tiết kiệm được thời gian chuyển bối cảnh?”
Tổ đạo cụ gật gật đầu, đáp: “Nói cũng có lý.”
……
10 giờ sáng cùng ngày, tất cả cách cảnh bên bãi tha ma cũng đã hoàn thành, đoàn phim thu dọn xong mọi thứ thì lập tức di chuyển bối cảnh đến chỗ đất hoang bên cạnh rừng cây nhỏ.
“Các tổ nhanh chóng kiểm tra mọi thứ!”
Lúc này, Liễu Vĩnh Thanh vẫn ăn mặt y phục cũ rách nát của Lục ca, vỗ vỗ tay, cao giọng kêu to: “Mau lên tinh thần, tranh thủ hoàn thành xong công việc!”
“Đợi tôi giết Cung Thứ xong thì chúng ta ăn cơm!”
“Ha ha ha ha ha……”
Nghe thấy y nói như vậy, tất cả mọi người xung quanh đều cười vang một trận.
Hứa Trăn đóng vai Cung Thứ còn đang mang xiềng xích ở bên sân, lúc nghe thấy Liễu đạo hô to câu như vậy thì có chút dở khóc dở cười.
Giết tôi xong liền ăn cơm…
Được rồi, tuy mình cũng có thể đi lãnh cơm hộp, nhưng cảm giác không hiểu sao vẫn thấy chua xót.
11 giờ rưỡi, trận diễn này chính thức bắt đầu quay.
Mấy lời trêu chọc, cổ vũ, nói đùa đều hoàn toàn tiêu tán sau âm thanh gõ bảng phân cảnh.
Cho dù là các diễn viên trong sân hay là nhân viên công tác bên ngoài thì đều lập tức điều chỉnh biểu tình nghiêm túc, tiến vào trạng thái quay phim.
Trên bãi đất hoang bằng phẳng, cỏ dại mọc khắp nơi.
Bảy tám người vác súng lên vai, đạn đã lên nòng đứng ở bốn phía khu đất hoang, biểu tình nghiêm túc mà đề phòng khu vực xung quanh.
Lúc này, Hứa Trăn đã đổi sang một bộ trang phục Trung Sơn sạch sẽ, không còn vẻ lôi thôi như mới buổi sáng.
Trên nét mặt hắn không có một tia sợ hãi, cũng không hề nhìn ra bất kỳ vẻ không cam lòng nào.
Thân ảnh thon gầy đĩnh bạt đứng ở trên pháp trường, ngẩng đầu nhìn lên ánh mặt trời trên đỉnh đầu, đôi mặt hơi nheo lại.
Hắn đang đợi thời gian, đợi sự giải thoát thuộc về mình.
Rốt cuộc, thời gian đã đến, nhóm phạm nhân tử hình bị áp giải đến bãi đất trống ở giữa đồng vắng, bị yêu cầu quỳ thành một hàng.
Nhưng mà, Hứa Trăn đóng vai Cung Thứ lại bướng bỉnh đứng tại chỗ, không chịu quỳ xuống.
Hai người đứng bên trái phải đè ép đầu vai hắn xuống, đá vào đầu gối hắn, Hứa Trăn rũ đầu, không hành động phản kháng nhưng trước sau vẫn đứng thẳng eo, nhất quyết không chịu quỳ xuống.
Vị trưởng quan đứng ở bên sân nhìn thấy thế, thì liền nghiêm túc đi đến chỗ hắn, hỏi: “Cung Thứ, ngươi nhận tội sao?”
Hứa Trăn mắt nhìn phía trước, thần sắc bình tĩnh nói: “Nhận tội.”
Trưởng quan nhíu mày nói: “Vậy tại sao ngươi lại không quỳ?”
Hứa Trăn nghiêng đầu nhìn đối phương, thanh âm đạm mạc nói: “Đứng thì không chết sao?”
Nghe câu nói như thế, mọi người xung quanh không khỏi khẽ nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận