Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 188: Múa Kiếm

Dù không phải là “Cao nhân” nhưng ít ra hắn còn trẻ và khỏe, có khả năng tự nuôi sống bản thân và rất sẵn lòng làm từ thiện nào đó trong khả năng của mình.
Sau khi video được phát xong, đại diện ban tổ chức lên sân khấu phát biểu sáng kiến, tiếp theo là chương trình khởi động do một số ngôi sao trên sân khấu mang đến và lễ trao giải thường niên của “Triệu Ánh Sao”.
Những mục này, hoàn toàn không có liên quan gì đến Hứa Trăn.
Hắn nhàn đến nhàm, chỉ có thể bỏ qua thời gian bằng cách ăn hết đồ ăn vặt trên bàn.
Cách đó không xa, một số phóng viên nhìn thấy màn này, thì lập tức trộm chỉnh đèn flash đến thấp nhất, sau đó “Tanh tách” chụp lại vài khoảnh khắc hài hước này.
Xong khi xong việc, bọn họ lập tức gửi ảnh trở lại trụ sở tạp chí theo thời gian thực và viết thêm một đoạn:
"Trong khi những người khác đang xem chương trình một cách nghiêm túc, thì bạn học Nhất Đao lại đang say sưa gặm điểm tâm.”
Vào khoảng 9 giờ 30 phút buổi tối, bữa tiệc bắt đầu tiến vô tiết mục chính, đó chính là: Phiên chợ từ thiện.
Trong phiên chợ này, một số nghệ sĩ sẽ lấy một số vật phẩm của riêng họ để bán đấu giá và tất cả số tiền quyên góp được từ cuộc đấu giá sẽ được quyên tặng, đây là một nguồn quỹ quan trọng buổi gây quỹ tối nay.
Dưới sự bày mưu đặt kế của tổ phim "Máu Đào Kiếm", Hứa Trăn đã lấy "Kim xà kiếm" của Kim Xà Lang quân để bán đấu giá, đây có thể coi là sự quảng bá trước cho sức lan tỏa của bộ phim về sau.
Tất nhiên, để làm được việc quảng bá này, đoàn làm phim đã đồng ý giúp hắn với tư cách là "người được ủy thác", sau đó mua thanh kiếm với giá cao để để cấp mặt mũi cho Hứa Trăn.
Rốt cuộc, nếu bán không được, thì đây sẽ chuyện vô cùng mất mặt dành cho hắn.
“Người tiếp theo đem ra đấu giá là nam diễn viên trẻ Hứa Chân.” Người dẫn chương trình cười nói, “Khi nhắc đến tên nam diễn viên này, một số người có mặt ở đây có lẽ không quá quen thuộc.
“Nhưng, nếu nói về mật thám “Địa tự nhất hào”, Đông Hải Nhất Đao của bộ phim truyền hình “Thiên Hạ Nhất Đao” đang làm mưa làm gió trong thời gian qua, có lẽ mọi người sẽ biết khá nhiều.”
Lời này vừa ra, dưới đài đã vang lên một trận âm thân bừng tĩnh.
Hứa Trăn lúc này đang đợi ở dưới đài và chuẩn bị lên sân khấu, máy quay cũng vừa lúc lia đến chỗ hắn, Hứa Trăn lập tức phối hợp, nhoẻn miệng ra cười.
Người chủ trì mời hắn lên sân khấu và nói: “Hứa Chân, cậu có thể giới thiệu cho mọi người biết về món đồ đấu giá mà cậu mang đến hôm nay không?”
Nói xong, y nhìn nhìn vật được che trong lớp vải, ở trước ngực Hứa Trăn, nói: “Đây là “đao” của cậu đúng không?”
“Ha ha ha ha……”
Hội trường lập tức vang lên trận cười nhẹ nhàng, thoải mái.
Hứa Trăn cởi tấm vải che, bên trong để lộ thanh kiếm mềm màu vàng độc nhất vô nhị, nói: “Thật không may, không phải, vật tôi mang đến là một thanh kiếm.”
Người chủ trì thuận miệng hỏi: “Vậy “đao” của cậu đâu?”
Hứa Trăn đáp: ““Đao” của tôi là đạo cụ do công ty thuê tới, nó đã được trả lại sau khi đóng máy và để các đoàn làm phim sau có thể sử dụng lại nó.”
“Ha ha ha ha ha ha ha……”
Mấy người ngồi gần, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Trăn thì nhịn không được cười vang một trận.
Người chủ trì cũng bị biểu tình này của hắn, chọc đến vui vẻ, chờ tiếng cười xung quanh bình ổn xuống, y mới tiếp tục nói: “Đúng vậy, còn nguồn gốc của thanh kiếm này đến từ đâu? Đây cũng là đạo cụ của đoàn làm phim nào sao?”
Hứa Trăn gật gật đầu, đem kim xà kiếm từ trong vỏ rút ra, nói: “Thanh kiếm này gọi là kim xà kiếm, là đạo cụ của đoàn làm phim “Máu Đào Kiếm” …”
Người chủ trì trước đó đã nhận được thù lao, lúc này rất phối hợp mà dẫn đường cho vấn đề, bất động thanh sắc mà tuyên truyền một chút cho “Máu Đào Kiếm”.
Chờ giới thiệu xong, người chủ trị đã yêu cầu Hứa Trăn dùng thanh kiếm, múa một đường võ cho mọi người rửa mắt.
Biểu diễn ngẫu hứng thường có tác động trực quan đến mọi người hơn là một bộ phim hoàn chỉnh.
Nhìn thấy hai ba chiêu thức của Hứa Trăn, đường kiếm vừa sang chảnh, vừa tiêu sái, khiến không ít người lộ ra biểu tình tán thưởng.
Tuy nhiên, ngay khi biểu diễn vừa bắt đầu, người phối nhạc tại hội trường đã vung tay lên và chơi cho hắn một bản kèn xô na “Kim xà vũ điệu” vô cùng náo nhiệt.
Hứa Trăn sửng sốt một hồi, sau đó đơn giản giẫm lên nhạc nền “Kim xà vũ điệu, phong cách của hắn lúc này, lập tức lệch lạc.
“Ha ha ha ha ha ha ha….”
Tổng đạo diễn Đỗ Thiên Sơn của “Máu Đào Kiếm” cũng đang ngồi dưới hội trường, nhìn một màn biểu diễn tiêu sái kết hợp với vẻ ngây ngốc của Hứa Trăn, ông ta ôm bụng cười đến mức không thể giữ được hình thượng ôn tồn, lễ độ ngày thường.
……
Mà cùng lúc đó, ở bên kia sân khấu.
Hai người đàn ông trung niên kín đáo ngồi ở hàng ghế sau nhìn Hứa Trăn đang múa kiếm trên sân khấu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cảm thán.
“Chà, đứa trẻ này khá tốt đó,” Một người nghiêng người thì thầm với người bạn đồng hành của mình, “Múa kiếm rất đẹp!”
Một người khác gật gật đầu, nói: “Tôi đã từng nghe Viên Võ Anh nhắc tới người này, nghe nói là có công phu thật.”
Người lúc trước lập tức đáp: “Hiện tại, trong kịch bản của ông có bao nhiêu nhân vật sử dụng kiếm?”
Người kia nói: “Ai u, quá nhiều, Triệu Vân, Chu Du, Tào Phi, mã siêu, Tôn Quyền, Tư Mã Ý……
“Tuy nhiên, tôi cảm giác, cậu ta không chỉ biết dùng kiếm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận