Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 984: Mời Hứa Trăn

Nói đến đây, bà đưa tay chỉnh lại tóc một chút, nói: "Kỹ thuật diễn xuất cũng không cần quá tốt, nhưng quá đơn thuần là không được, phải biết thể hiện cảm xúc, phải biết khóc."
"Ai, chính là kiểu này, học sinh trình độ Học Viên Điện Ảnh Truyền Hình là được."
"Tốt nhất là biết hát hí khúc nhưng không bắt buộc phải là kịch Hoàng Mai, các thể loại như Côn khúc, Việt kịch hay thậm chí Kinh Kịch các loại đều được, cũng không cần phải chuyên nghiệp, dù sao thì cũng hát có vài câu..."
Điêu Diễm Hồng nói một hồi mới phát hiện người xung quanh đều nhìn mình một cách khinh bỉ.
Bà cau mày nói: "Không phải là... yêu cầu này thực sự rất cao chứ?"
"Đây chính là người qua đường sao?"
"Ra đường lớn bắt được một bó to?"
Người đàn ông trung niên đầu hói cười ha ha, không bình luận.
Điêu Diễm Hồng nhìn thấy thái độ của mọi người lập tức mất hứng, nhìn sang Trần Chính Hào hỏi: "Chính Hào cậu nói xem chẳng lẽ tôi yêu cầu quá mức thật sao?"
Trần Chính Hào tỏ vẻ mặt ung dung, đẩy cặp mắt kính trên sống mũi, không có trả lời câu hỏi của bà mà chỉ nói: "Những điều kiện chị Hồng vừa mới nói làm tôi nghĩ đến một người rất thích hợp."
Hai mắt Điêu Diễm Hồng tỏa sáng, hỏi: "Ai?"
Giọng Trần Chính Hào bình tĩnh nói: "Hứa Trăn."
"Phốc..."
"Ha ha ha ha! !!"
Gã vừa nói đã khiến mọi người trong phòng lập tức cười vang.
Bà hỏi yêu cầu có nghiêm khắc không...
Yêu cầu này phải đến Hứa Trăn mới có thể phù hợp, vậy bà nói xem có nghiêm khắc hay không!
Điêu Diễm Hồng lập tức nổi giận, bà đập "rầm" một cái lên bàn rồi đứng lên, mặc dù không cao hơn bao nhiêu nhưng thêm mấy phần khí thế.
"Này, Trần Chính Hào cậu có ý gì?" Điêu Diễm Hồng xấu hổ giận dữ nói, "Cậu làm như tôi không nghe ra cậu đang châm chọc tôi sao?"
"Châm chọc?" Trần Chính Hào đón ánh mắt của bà, lắc đầu nói: "Tôi không có châm chọc."
"Tôi nói thật, Hứa Trăn rất phù hợp."
Nói rồi, gã lấy điện thoại di động ra nói với Điêu Diễm Hồng: "Nếu chị Hồng cảm thấy được thì tôi lập tức gọi hỏi cậu ấy."
Gã vừa nói xong, tiếng cười vang trong phòng lập tức nhỏ xuống.
Thấy gã muốn gọi điện thật, ngay cả Điêu Diễm Hồng cũng sửng sốt, vội vàng nói: "Này, cậu nói thật sao?"
"Tìm Hứa Trăn?"
"Đây chỉ là vai diễn quần chúng, người ta có chịu tới không?"
Trần Chính Hào suy nghĩ chốc lát, nói: "Chắc hẳn là bằng lòng."
Mọi người trong phòng hội nghị ngơ ngác nhìn nhau.
Hầu hết mọi người trong giới này đều biết chuyện Hứa Trăn và Trần Chính Hào rất thân nhau.
Tuy nhiên, cái danh “bạn bè trong giới” thường đều chỉ là nói suông.
Khi gặp nhau ở trước công chúng, bọn họ thân thiết hơn bất kỳ ai khác, nhưng mối quan hệ lúc không có ai không nhất định sẽ tốt như vậy.
Đặc biệt là loại lợi ích tìm vai khách mời như vậy lại càng khó nói.
"Mai Tử Hoàng Thời Vũ" không phải là một bộ phim bom tấn, càng không phải là một bộ phim thương mại, mà là một bộ phim văn học về văn hóa địa phương.
Nam nữ chính trong bộ phim này đều là diễn viên kịch Hoàng Mai.
Nếu tìm Hứa Trăn tới diễn một nhân vật quần chúng ở trong một bộ phim như thế này thì không khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà, dùng đại pháo bắn muỗi.
Trần Chính Hào có chắc vì một việc nhỏ như vậy mà muốn dùng mối quan hệ cá nhân của mình để mời Hứa Trăn đến không?
Chuyện này cần phải đổi bao nhiêu mặt mũi chứ, có biết cách làm người không vậy!
Đoàn làm phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ" chỉ cảm thấy chuyện này không đáng tin, nhưng bọn họ chỉ trơ mắt đứng nhìn Trần Chính Hào gọi cho Hứa Trăn ngay tại chỗ.
“Tút tút tút...”
“Alo? Hào ca?”
Một lát sau, điện thoại được kết nối.
Vẻ mặt của Trần Chính Hào trông cực kỳ bình tĩnh, thậm chí gã còn không chào hỏi một lời nào mà nói thẳng vào vấn đề: “A Trăn, tôi đang ở chỗ đoàn làm phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ".
“Là bộ phim lúc trước chúng ta nói đó, bộ phim của cô Điêu Diễm Hồng.”
“Ở đây có một nhân vật tạm thời tôi chưa tìm được diễn viên thích hợp, tôi cảm thấy khá thích hợp với cậu.”
Vừa nói, gã tiện tay lật tài liệu trong tay: “Ách, tên là Tiêu Thanh Hoà, là thời thiếu niên của nhân vật chính trong phim.”
“Cảnh quay không nhiều, tổng cộng có ba cảnh, nếu quay cũng mất khoảng một tuần. Vì phải diễn với cô Điêu nên yêu cầu kỹ năng diễn xuất tương đối cao.”
“Thế nào, cậu có muốn đóng vai khách mời không?”
Đám người ở trong phòng họp:... ?
Con mẹ nó anh trai à, giọng điệu cứng rắn như vậy?
Có muốn đóng vai khách mời không? ?
Cho dù Hứa Trăn là bạn của gã, nhưng có phải chúng ta nên khách sáo hơn một chút không?
Vai khách mời chứ có phải đạo cụ đâu. Chúng ta đang nhờ người khác giúp đỡ mà, cách gã nói khiến mọi người đều đổ mồ hôi!
Vào lúc này, ngay cả sắc mặt của người xưa nay quái dị như Điêu Diễm Hồng trông cũng hơi khó coi, bà vội vàng đứng dậy đi về phía gã, giống như muốn thay mặt đoàn làm phim đi chào hỏi Hứa Trăn.
Nhưng vào đúng lúc này, từ trong ống nghe điện thoại lại vang lên âm thanh người khác không ngờ tới:
“A, trời ơi, tôi có thể diễn trực tiếp với cô Điêu sao? !”
Hứa Trăn la lớn lên.
Rõ ràng giọng điệu rất vui mừng.
Cách đó không xa, Điêu Diễm Hồng nghe rõ câu này nên bước chân lập tức khựng lại.
“Khụ...”
Trần Chính Hào hắng giọng, cúi thấp đầu nhanh chóng ấn nút âm lượng để giảm âm lượng của điện thoại.
Giống như hơi mất mặt.
“Ừm, đúng rồi, cô Điêu là người có ơn lớn nhất của nhân vật này,” Trần Chính Hào thấp giọng nói: “Ba cảnh đều diễn chung với cô Điêu.”
“Vừa rồi tôi có xem qua kịch bản, cũng hơi khó, nhưng với cậu thì nhất định không thành vấn đề.”
Mà dường như Hứa Trăn ở đầu bên kia điện thoại không nhận ra nét ngại ngùng Trần Chính Hào, vẫn phấn khích hét lên như cũ: “Tuyệt quá, thật bất ngờ!”
“Cảm ơn Hào ca! Tôi nhận, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt!”
Trần Chính Hào: “...”
“Cậu có muốn tôi giới thiệu sơ qua về nhân vật này không?” Gã hỏi: “Cậu thử nghe trước rồi quyết định xem có diễn hay không.”
Hứa Trăn nói: “Không cần, chắc chắn sẽ diễn.”
“Tôi không quan tâm là diễn nhân vật nào đâu, miễn là có cơ hội diễn chung với cô Điêu.”
Trần Chính Hào nói: “... Được rồi, trước tiên chúng ta cứ quyết định như vậy đi.”
“Lát nữa, tôi sẽ bảo đoàn làm phim liên lạc với cậu sau.”
“...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận