Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 500: Cha Già Rồi

Tuy nhiên, khi khung bình luận được mở ra, ông ta bỗng nhiên nhìn thấy một vài bình luận đỏ chói lướt qua trên màn hình.
“Mới vừa xem xong 17 tập, tôi lại quay về đây xem lại tập 15, khóc mù! Đúng là không làm tôi hết mù quáng được!”
“Ngọa tào, tôi cứ nghĩ Hứa Trăn chết rồi thì thôi, nhưng không ngờ lại còn quay lại, giết một trận hồi mã thương!”
“Thoát được tập 15, nhưng vẫn không thể tránh thoát được tập 17, biên kịch, lương tâm của ngài ở đâu! ! Thật sự quá đen tối! !”
Tay của Thái Thực Tiễn tức khắc ngừng chuột.
Tập 17?
Tình huống như thế nào, Hứa Trăn không phải chỉ là khách mời xuất hiện trong một ngắn sao? Mặt sau vẫn còn? ?
Vời lòng hiếu kỳ, Thái Thực Tiễn vội vàng click vào tập 17.
Sau bài hát mở đầu, thứ đầu tiên xuất hiện trên màn hình là cây cầu đá, nơi mà Hứa Trăn "hy sinh".
Vào một ngày hè nóng nực, một cây cầu đá nhàn nhạt được dựng lên trên mặt nước sông đục ngầu, người đi đường trên cầu đều dùng biểu tình chết lặng, ai cũng không dừng lại.
Trên con đường lát đá ven sông, một vài tiểu thương dựng sạp hàng dưới gầm cầu và thỉnh thoảng liếc nhìn lên trên cầu.
Trong đó, một bán gái trung niên bán cháo đường, lén nhìn lên cây cầu đá, sau đó lắc đầu thở dài: “Sáng sớm hôm nay chắc ngươi không nhìn thấy, máu tràn lan trên cầu làm ta sợ muốn chết, hôm qua mưa lớn như vậy nhưng vẫn không thể rửa trôi sạch sẽ.”
Người bán bánh bên cạnh thấy xung quanh không có ai liền trộm hỏi: “Người chết là ai vậy?”
Bác gái bán cháo đường nói: “Ta cũng không biết, nhưng Hàn lão lục ở bên cách vách là người đã đốt xác hắn, nghe ông ta nói, người chết là một tiểu tử anh tuấn, tầm hai mươi tuổi, khả năng còn chưa có cưới vợ.”
Người bán bánh thở dài nói: “Tạo nghiệt a, nếu như cha mẹ thấy được thì sẽ đau lòng chết mất!”
Thái Thực Tiễn xem đến đây, biết hai người này đang nói về nhân vật của Hứa Trăn, tức khắc trong lòng căng thẳng, không lý do mà cảm thấy thập phần khó chịu.
Lúc này hình ảnh vừa chuyển, chỉ thấy, một ông lão mặc áo khoác ngắn bằng vải màu xanh, chống nạng đi chầm chậm qua hai gánh hàng rong.
Ông lão râu tóc bạc phơ, lưng còng, khập khiễng khó khăn đi lên cầu đá, đứng trên cầu thở hổn hển hồi lâu, cuối cùng ông ta từ từ ngồi xuống lan can, như định nghỉ chân tại đây.
Nhưng một lần nghỉ ngơi này của ông lại có thời gian khá dài.
Vô số người đi đường lướt qua ông ta, có người giả vờ không thấy, cũng có người thản nhiên liếc nhìn ông, nhưng không có ai để ý.
Mãi một lúc lâu sau, một cô gái thắt bím tóc đi ngang qua cầu, rốt cuộc dừng lại, lo lắng hỏi: "Lão bá, ngài không sao chứ?"
Ông lão ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười nhân hậu, nói: “Không sao, lão bá vừa mới bị đau chân, nên ngồi đây một lát rồi rời đi. "
Tiểu cô nương có chút lo lắng nói: “Lão bá, nhà ngài ở đâu, để ta nói cho người nhà đến đây đón ngài?”
Nghe được lời này, ông lão hơi giật mình, sau đó khẽ thở dài rồi cười khổ: “Cảm ơn ngươi, cô nương, nhà lão bá không ở đây, hơn nữa, nhà ta cũng không có người khác.”
Nói xong lời này, nhìn thoáng qua lẵng hoa của tiểu cô nương, nói: “Cô nương, hoa bán như thế nào?”
Tiểu cô nương nghe được ông nói “Trong nhà không có người khác”, thì có chút khổ sở, cúi đầu vừa thấy, lẵng hoa cũng không còn bao nhiêu hoa, đơn giản đều đưa cho ông lão, nói: “Mấy cây này đều là người ta chừa lại, dù sao cũng bán không được, ta tặng cho ngài vậy!”
Vẻ mặt của ông lão có vẻ hơi chật vật, do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy hoa, nụ cười chân thành nở trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, nói: "Cảm ơn cô nương, cô thật tốt bụng, trong tương lai nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp.”
Tiểu cô nương thẹn thùng mà cười cười, vẫy vẫy tay với ông lão, nhảy nhót mà đi xuống cầu đá.
Ông lão nhìn theo tiểu cô nương đã đi xa, biểu tình buồn bã mất mát.
Ông chợt cúi đầu xuống, đem mấy cành hoa đặt trên cầu, nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống.
Nhìn thấy điều này trong bộ phim truyền hình, Thái Thực Tiễn đã mơ hồ đoán được trong lòng, nhưng ông lại miễn cưỡng nghĩ về nó.
Lúc này bức ảnh được cắt ra toàn cảnh, dưới cái nắng như thiêu như đốt, ông lão ngồi rất lâu trên cầu đá nơi người người qua lại.
Ông chỉ rũ đầu xuống, dựa vào lan can, trước sau không nói một lời.
Mãi cho đến khi trên trời nổi lên một tiếng sấm rền vang, nhìn thấy một trận mưa xối xả ập đến, ông lão mới thở dài một hơi và cầm lấy chiếc quải trượng trong tay.
Khi chuẩn bị đứng dậy, ông đưa tay vuốt vết máu đỏ trên cầu, nhẹ giọng nói: "Cha đi rồi."
Ông lão đưa tay lên vết máu và im lặng hồi lâu nhưng vẫn không chịu bỏ tay ra.
Mãi cho đến khi mưa rơi tí tách, người đi đường vội vã trú mưa, ông mới nghẹn ngào nói: “Cha già rồi, mai này không thể gặp con”.
Nói xong câu đó, ông lão đỡ lan can, chống quải trượng, đỡ thân thể đứng lên, nhích từng bước xuống cây cầu đá trong cơn mưa tầm tã.
“Tí tách, tí tách……”
Trước màn hình, Thái Thực Tiễn tháo kính ra, lặng lẽ lau khóe mắt.
Ông ta có chút ngạc nhiên phát hiện, không biết là khi nào, chính mình đã nước mắt rơi như mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận