Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 817: Sự Bất Cẩn Của Người Lớn

—— đúng vậy, “Nhóm” gia trưởng của đứa trẻ này không chỉ có một người.
Ba ba mụ mụ, gia gia nãi nãi, thậm chí còn có cô nhỏ, chú, …tổng cộng là tám vị gia trưởng nhưng tất cả đều bận rộn hái vải mà không một ai để ý đến đứa trẻ đang chơi chỗ nào.
Thậm chí, gia gia của đứa trẻ bởi vì chân cẳng không tốt nên phải bám vào thân cây, dùng gậy chống để với tới quả vải trên ngọn.
Hứa Trăn sợ ngây người.
Nói cách khác, Quách Uy làm sao có thể đơn giản gọn gàng mang theo đưa trẻ bị "quân địch bao vây", sau đó tiêu sái rút lui mà không bị người phát hiện?
Quả thực không thể tưởng tượng.
Cuối cùng, nhóm chương trình "Đối tác mạnh nhất" đã liên lạc với cha mẹ của những đứa trẻ và nhận được sự thông cảm của họ, sau khi nộp đơn lên các bộ phận liên quan, họ đã ký một thỏa thuận hiệp nghị chính thức với cha mẹ của những đứa trẻ.
Đối phương đáp ứng, chương trình có thể lấy cảnh này, biên tập cắt ghét với mục địch giáo dục.
Sau khi toàn bộ thủ tục được hoàn thành, thì sắc trời cũng đã tối.
Mọi người trong tổ chương trình rời vườn hái quả và trở lại xe, im lặng hồi lâu, không ai đề cập đến vấn đề tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ này.
—— Cứ cho rằng Quách Uy không phải là khách mời trong một chương trình tạp kỹ, mà là một kẻ buôn người, thì cậu bé vừa rồi thực sự bị bắt cóc.
Ngay cả khi cha mẹ xong việc thông qua video giám sát tìm được Quách Uy, thì gã cũng đã có đủ thời gian để bán đứa trẻ cho người khác.
Khả năng nhận lại đứa trẻ là cực kỳ thấp.
Hứa Trăn không khỏi nhớ lại một câu chuyện trong "Thất Cô": một người mẹ trẻ mất con và hàng ngày lang thang trên phố, phát tờ rơi một cách bất lực.
Lúc này, một người qua đường thuận miệng nói một câu, lại dễ dàng đánh tan tâm lý phòng tuyến của người mẹ.
Hắn nói: “Con của mình cũng không xem trọng, rốt cuộc cô đã làm mẹ như thế nào?”
Khi người mẹ trẻ nghe những lời này, sợi dây cuối cùng trong trái tim cô lập tức đứt ra. Cô nằm trên mặt đất, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Đúng vậy, nếu chính mình cẩn thận một chút, thì khả năng đứa trẻ bị bắt cóc sẽ giảm đi rất nhiều.
Cô ấy không có tội, nhưng phải chịu trách nhiệm.
Rào cản khó khăn nhất của một đời người thường không phải là sự chèn ép từ thế lực bên ngoài, mà là sự hối hận đối với chính mình.
……
Bởi vì sự cố do Quách Uy tạo ra, dẫn đến nhiệm vụ bắt cóc này buộc phải tạm dừng.
Trong số đó, đứa trẻ của “gia đình đơn thân” đã bị Hứa Trăn trộm đi, toàn nhóm bị loại bot, mà nhóm khách quý bên vườn vải cũng ngoài ý muốn mà lọt qua cửa, hơn nữa còn biết được nhiệm vụ ẩn mà tổ chương trình che giấu, cho nên rất khó để xuống tay với bọn họ.
Bây giờ chỉ còn lại nhóm của Trần Chính Hào cùng Liễu Mộng Dao.
Giờ này khắc này, nhóm bọn họ đang hái quả ở vườn xoài, Liễu Mộng Dao cõng cái giỏ tre, xắn tay áo bận rộn đến khí thế ngất trời.
Mà Trần Chính Hào thì mang theo cô bé, nghỉ ngơi trong một nhà tranh cạnh vườn xoài.
Ngày mùa hè, nắng chói chang, cha con hai người nằm ở trên ghế, ăn quả xoài, thổi quạt điện, nhàn nhã thích ý vô cùng.
Đại tỷ phụ trách cân trái cây trong nhà tranh lâu lâu lại liếc nhìn C Trần Chính Hào, thỉnh thoảng điều chỉnh quạt điện để gió có thể thổi tới người y.
Lưu Mộng Dao hái một sọt xoài trở về, nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của hai người, cô tức giận khoanh tay lại, quát: “Tôi nói Trần ba ba, lão nhân ngài có thể hăng hái chút được không? Vừa rồi tổ chương trình mới phát tin tức tới, nói đội xanh lam đã xuất phát đến địa điểm tiếp theo!”
Trần Chính Hào tùy ý lục lọi trong rổ xoài mà cô vừa hái, tìm được một quả xoài đẹp mắt, gọt vỏ rồi bình tĩnh nói: “Được rồi, Mộng Dao, nhanh lên, còn hai mươi lăm cân cuối cùng, tranh thủ đi hái thêm một sọt.”
“Cô xem, đội xanh lam đã hái đủ rồi.”
“Ha ha ha ha……” Cô bé bênh cạnh ăn xoài đến miệng đầy nước, mừng rỡ thẳng duỗi chân, kêu lên, “Mẹ Liễu mau mau, mẹ quá chậm rồi!”
Liễu Mộng Dao bị chọc đến sinh khí, hậm hự mà cõng sọt chạy về vườn hái quả.
Vừa rồi chơi đoán số, cô đã bại dưới tay Trần Chính Hào, cho nên hai người đã phân công rõ ràng, cô đi hái xoài, Trần Chính Hào phụ trách trông trẻ.
Nhưng mà cô nghĩ “Trông trẻ” chính là dẫn bé ra đứng dưới gốc cây giúp cô đếm quá xoài, tuy nhiên kết quả lại là phong cách như vậy…
Quên đi, ai biểu người ta là tiền bối của mình.
Có thể cùng nhóm với Trần Chính Hào, chính mình cũng đã kiếm lời, còn muốn đạp xe cái gì!
Trần Chính Hào thấy Liễu Mộng Dao đi rồi thì liền rút một miếng khăn giấy lau miệng cho cô bé, nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối, ta hỏi con, số điện thoại của bố con là bao nhiêu? Số điện thoại của mẹ con là bao nhiêu? Con sống ở đâu? Ba con tên gì, mẹ con tên gì?"
Cô bé vẻ mặt bất đắc dĩ mà oán giận nói: "Con đã học thuộc lòng rồi, ba cũng đã hỏi rất nhiều lần, sẽ không sai!”
Trần Chính Hào vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cái này nhất định phải nhớ kỹ, lát nữa kết thúc trò chơi nhất định sẽ kiểm tra.”
“Cố lên, nhóm chúng ta có thể thắng hay không thì tất cả đều dựa vào con!”
Tiểu cô nương được Trần Chính Hào cổ vũ, cũng đánh lên vài phần tinh thần, bắt đầu trả lời rành mạch câu hỏi vừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận