Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 764: Đi Ăn Tiệc Lớn Ở Đâu? ?

Người đại diện của Chu Nhiên lén lút dùng khăn giấy lau lau đôi mắt, đứng dậy, tính đi theo dòng người cùng nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Nhưng cô vừa mới quay đầu, ngược lại nhìn thấy Chu Nhiên vẫn như cũ ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu, khóc đến lớp trang điểm mắt cũng nhòe đi hết.
Người đại diện: ? ?
Cô nhanh chóng ngồi lại vào vị trí của mình, lặng lẽ đưa mấy tờ khăn giấy cho nghệ sĩ của nhà mình.
Chu Nhiên nhận lấy khăn giấy, lén lút tháo khẩu trang ra, dùng lực hành nước mũi ra.
"Phốc…phốc…"
Y vừa hanh vừa khóc, căn bản không ngăn nổi nước mắt của bản thân.
Y không bị cảm động bởi tình yêu trong phim, ngược lại thất bại bởi tình nghĩa anh em.
Sống ở trên đời có hai ba người bạn thân, có thể cùng bạn vào sinh ra tử, khiến ngươi có dũng cảm giao phó tính mạng, là một điều may mắn đến nhường nào.
Chu Nhiên nhìn thấy cảnh tượng lần đầu tiên gặp gỡ của Thẩm luyện và "Xuyên Nhất" trong đầu không ngừng nghĩ lại cảnh tượng Thẩm Luyện quỳ trước xác chết của Xuyên Nhất, đập đầu xuống đất, kêu thảm: "Nhị ca sai rồi, nhị ca hối hận rồi!"
Người mang nguyên tội, tự cho là thông minh, tâm hồn may mắn, khổ không biết sao cho đủ.
Khi kết cục thảm thiết nhất hiện ra ở trước mặt, mới hối hận thì có tác dụng gì?
Cả đời này người hạng nhất không phải sự trêu đùa của vận mệnh, mà chính là tự tay mình hủy hết tất cả những gì vốn dĩ đang có.

Suất chiếu "Tú Xuân Đao" bắt đầu trễ hơn so với " Năm tháng như nước" nửa giờ, thời điểm khi bên này chiếu xong, đám người của Hứa Trăn đã chờ ở phòng nghỉ ngơi dành cho khách quý bên kia.
Ba người đang ăn bắp rang còn chưa ăn hết, uống nước so đo, vô vị không có gì làm chờ Chu Nhiên quay về.
Vẻ mặt Hà Giai Yến bất lực nói: "Nhàm chán quá đi, lãng phí hết hai tiếng đồng hồ!"
"Bộ điện ảnh này có gì đáng khóc đâu? Tôi thấy Chu Nhiên quyết tâm muốn mời chúng ta đi ăn cơm thì có."
Hứa Trăn đối với chuyện này cũng vô cùng khó hiểu, nhưng hắn nhìn khán giả xung quanh quả thật là có khóc, nghĩ vậy, đại khái không phải là vấn đề của điện ảnh, mà là bản thân không hợp.
"Aiyo, lại nói tiếp." Hà Giai Yến xoay đầu hướng về phía hứa Trăn, nói: "Cuộc cá cược kia của cậu với cậu ấy, có phần thắng không?"
"Tú Xuân Đao, dễ khóc lắm sao?"
Hứa Trăn ngẩng đầu suy nghĩ, nói: "Vẫn ổn mà, xuất sắc cũng tương đối xuất sắc, nhưng nói về dễ gây khóc, nói thật lòng nhưng trong những cảnh tôi quay qua không xem là dễ khóc lắm."
Thi Vũ Kiệt ở bên cạnh, nói: "Cuộc cá cược này tôi cảm thấy khó phân định, thực ra cũng có thể mạnh miệng nói bản thân không có khóc mà."
Hà Giai Yến cười ha ha nói: "Không thể đâu? Xấu chết đi được."
"..."
Ba người đang nói chuyện, nhìn thấy một đoàn người tiến vào phòng nghỉ ngơi khách quý, nghĩ đến hẳn là Tú Xuân Đao bên kia chiếu xong rồi.
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, xoay đầu đánh giá một vòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Nhiên trên đầu có mái tóc xoăn cuộn, mặc áo hoodie đầy đủ sắc màu.
"Này, bên này."
Hắn nên cánh tay lên, hướng về phía Chu Nhiên vẫy vẫy tay.
Chu Nhiên ở trong đám người ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên sofa ở không xa, "Nhất Xuyên" cười rạng rỡ vẫy tay về hướng mình, nước mắt y vừa mới thu lại chốc lát lại chảy xuống.
"Hu hu hu…."
Y giơ nữa hộp bắp rang trong tay, vừa khóc, vừa đi về phía bên kia của bọn họ, hai con mắt vừa sưng vừa đỏ.
Hứa Trăn: ? ?
Là ảo giác của mình sao?
Y vừa nhìn thấy mình đã khóc rồi?
Đám người Hứa Trăn vừa nãy còn đang nghị luận vấn đề lỡ như Chu Nhiên không thừa nhận mình khóc, kết quả vừa xoay đầu lại, vấn đề này liền được giải quyết dễ dàng.
Thằng nhãi này khóc trước mặt bọn họ…
Nhìn thấy Chu Nhiên đi về phía bọn họ, lại kiên cường quay đầu đi chỗ khác, ngửa đầu, mượn động tác sửa lại khẩu trang lén lút lau đi nước mắt, Hà Gia Yến thiếu chút nữa cười đến sốc hông.
" Ha ha ha ha…"
Cô duỗi tay vỗ vào chỗ sofa ở bên cạnh, ngửa tới ngửa lui cười nói: "Diễn xuất ở bên ngoài của cậu tốt hơn trong phim rất nhiều.”
“Nếu như cậu có thể khóc như vậy trong “Tựa Thủy Lưu Niên”, thì nói không chừng tôi thật sự bị cậu làm cho cảm động đấy, ha ha ha."
Chu Nhiên: …
A, đau lòng quá!
Không biết bởi vì sao, hốc mắt lại càng trở nên cay hơn.
Y bĩu môi ngồi trên ghế sofa bên cạnh ba người, trừng mắt hung hăng liếc nhìn Hà Giai Yến một cái, nói: "Cười cái gì mà cười? Không được cười!"
"Tôi khóc rồi thì làm sao?" Y ngẩng đầu lên, vẻ mặt cao ngạo: "Xem được câu chuyện cảm động, không được khóc sao?"
"Người làm nghệ thuật, phải là thời khắc nào cũng giữ vững sự kính trọng cùng với nhạy bén đối với tác phẩm nghệ thuật."
"Nếu xem điện ảnh khóc không được, đối với cái gì cũng đều tê liệt cả, đó mới là thật sự hết thời."
Hà Giai Yến nỗ lực nhịn cười, gật đầu cảm khái nói: "Đúng đúng đúng, không sai, Chu tiên sinh, ngài thật là có tài hoa mà."
Cô ngồi lại ngay ngắn rồi nghiêm túc nói: "Buổi tối hôm nay chúng ta đi ăn tiệc lớn ở đâu vậy?"
Chu Nhiên mắt trợn trắng, nói: "Đã cá cược thì phải chịu thua, mấy người chọn địa điểm đi, tôi trả tiền."
Hà Giai Yến liếc mắt một cái về phía Hứa Trăn ở bên cạnh: "Còn nữa, đã nói xong phải chia sẻ tuyên truyền cho Tú Xuân Đao."
Vẻ mặt Chu Nhiên thống khổ ôm lấy đầu, nói: "A, phiền chết đi được, cần cô lo sao."
"Tôi nói rồi nhất định sẽ chia sẻ."
Hứa Trăn ở bên cạnh nhìn thấy y bị Hà Giạ Yến chế nhạo đến sắp chết, bất đắc dĩ cười cười, hòa giải nói: "Hai chúng ta kết bạn cái đi? Thuận tiện cho liên hệ sau này."
"Đến lúc đó tôi cũng chia sẻ tuyên truyền cho Tựa Thủy Lưu Niên, chia sẻ cái gì đến lúc đó chúng ta thương lượng sau."
Ngược lại không phải Hứa Trăn đề xuất ý kiến nhất thời, mà từ khi y bắt đầu cá cược, đã định sẵn cho dù là thắng hay thua, đều cùng đối phương thương lượng làm một đợt hoạt động tuyên truyền chung.
Sức tuyên truyền của Tựa Thủy Lưu Niên cao hơn so với Tú Xuân Đao, tuyên truyền chung thì phía chính mình sẽ có một chút thiệt thòi.
Nhưng khó có thể gặp gỡ, giữa hai người lại có cùng chung một người bạn, Hà Giai Yến, mượn cơ hội lần này thể hiện chút thiện ý cũng không xem như không có gì xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận