Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 824: Muốn Hoàn Lương Sao! ?

Lúc này, tình tiết trong phim đang tiếp diễn.
Sau khi thôn dân hợp tác với cảnh sát, qua mấy ngày, mọi người tìm khắp mấy chỗ công cộng quanh thôn, cuối cùng có được manh mối duy nhất, chính là buổi tối ngày đứa nhỏ lạc mất, hình như có một người phụ nữ ôm một đứa bé nhìn rất giống Radar xuất hiện ở bến xe khách, nhưng cụ thể đi đâu, lại không thể nào biết được.
Lôi Trạch Khoan được thôn dân giúp đỡ, đã lái xe máy đến một thị trấn gần đó để thử vận may, phát tờ rơi để tìm con trai mình trên đường đi, nhưng vô ích.
Kể từ lúc này, câu chuyện chuyển từ giải thích chi tiết sang phác thảo nhanh.
Lôi Trạch Khoan chạy xe máy qua thành phố này đến thành phố khác, phát tờ rơi, dán quảng cáo nhỏ, kéo biểu ngữ, giương cờ nhỏ và tuyên truyền trên đường phố...
Đã có vài lần có manh mối, nhưng luôn thất vọng trở về; bị lấy trộm đồ, gặp phải những kẻ lừa đảo, chiếc xe máy hỏng vì chạy quá nhiều, và gặp một người bán hàng tốt bụng không lấy của y đồng nào.
Hè qua đông tới, xuân qua thu đến, hành trình tìm con của Lôi Trạch Khoan cứ lặp đi lặp lại như vậy, chưa từng có điểm dừng.
Lại một năm khác, Lôi Trạch Khoan đang lái một chiếc xe máy hỏng gần như tàn phế, mặc một chiếc áo khoác cũ bẩn thỉu với một lá cờ cắm ở phía sau.
Khoảnh khắc chiếc xe máy chạy trên đường, lá cờ phía sau xe máy bay phấp phới dưới sức gió thổi mạnh.
Trên đó có in một bức ảnh của Radar, đứa trẻ trong bức ảnh vẫn còn hai tuổi rưỡi, ở tuổi mà nó bị lạc.
Một lúc sau, chiếc xe máy dừng lại bên đường, Lôi Trạch Khoan cởi mũ bảo hiểm, nheo mắt và quay lại.
Lúc này, Trần Vi ở trước màn hình nhìn rõ ràng khuôn mặt này, không biết vì sao, cô cảm thấy hốc mắt đau xót.
Trong suy nghĩ của mình, Lôi Trạch Khoan vẫn là người cha trẻ cõng con từ trung tâm y tế trở về, nhưng vào lúc này, khuôn mặt trẻ trung ngây ngô đó đã hoàn toàn thay đổi.
Tấm lưng cao và thẳng của y đã trở nên còng đi, mái tóc đen nhánh điểm những sợi bạc, khuôn mặt ngày càng có nhiều nếp nhăn, đôi mắt trong veo một thời cũng dần trở nên đờ đẫn và đục ngầu.
——Chàng trai năm xưa, trên đường đi tìm con trai, dần già đi.
Trần Vi cúi đầu lau nhẹ khóe mắt để tránh mất mặt trước mặt đồng nghiệp.
Nhiều năm qua, cô đã xem qua vô số bộ phim, nhưng vẫn không kìm lòng được, dễ dàng phá vỡ phòng ngự của mình trước một cảnh quay đơn giản như vậy.
Trên thực tế, chỉ mới hai mươi phút trôi qua kể từ khi câu chuyện của bộ phim diễn ra, và Hứa Trăn, nam chính thứ hai, thậm chí còn chưa lên sàn, nước mắt của Trần Vi đã rơi trước.
Vậy đến khi Hứa Trăn lên sân khấu thì sao?
Nói là phim thuộc hệ chữa lành mà? ?
Ngay khi cô đang cay đắng phàn nàn về bộ phận tuyên truyền của


Thất Cô


, thì lúc này, Hứa Trăn đã xuất hiện.
Xe máy của Lôi Trạch Khoan bị hỏng giữa chừng, y khó nhọc đẩy xe tìm một tiệm sửa xe, mở cửa thò đầu vào. Người thợ sửa xe máy là Hứa Trăn. Mặc một bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh đậm và đeo găng tay cao su, hắn đang ngân nga và chơi đùa với một chiếc xe máy cũ nát.
Kỹ năng sửa xe của Hứa Trăn cực kỳ thành thạo, dù là giắc cắm hay máy khoan điện đều có cảm giác nhịp nhàng khó tả, nhìn rất thoải mái.
Nhưng thật không may, bài hát mà hắn đang ngâm nga thực sự không hay chút nào, vặn vẹo biến điệu, không thể kiểm soát được giai điệu.
"Mười canh trống mặt trời lặn về phía tây, ca ca đi rồi lại tới, là hai ta yêu nhau, đưa lễ vật cho mẹ xem..."
Hát không ra sao, nhưng là người hát đang rất say mê.
Có vẻ như là một thanh niên thị trấn nhỏ đang hát để tự cổ vũ mình.
Nghe được có người vào đây, Hứa Trăn ngẩng đầu, dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, gương mặt trắng nõn tức khắc bị quần áo lao động chà thành mặt mèo.
Trong nháy mắt, Trần Vi nhìn gương mặt này, không khỏi muốn cười.
Cô cảm giác rất kỳ quái, mấy năm nay mình xem TV mà khóc, ít nhất có 60-70% đều là vì Hứa Trăn.
Trần Vi vốn tưởng rằng, Hứa Trăn và Trần Chính Hào ở hợp tác trong phim, bản thân mình cần phải đối mặt với cơn gió mạnh, nhưng không ngờ rằng trái tim cô đột nhiên rất thư thái.
Những cảm xúc bị kìm nén đến cùng cực đã được giải tỏa rất nhiều khi có sự xuất hiện của Hứa Trăn.
Tương ứng, không biết khi nào tông màu của khung cảnh cũng trở nên sáng hơn.
Trần Chính Hào đóng vai Lôi Trạch Khoan, không có tiền để trả tiền sửa chữa, trong khi người thợ sửa chữa do Hứa Trăn thủ vai, với khuôn mặt mèo, mặc cả với y như một con buôn.
Cho đến khi hắn nhìn thấy lá cờ tìm con trên xe Lôi Trạch Khoan, ánh mắt mới rốt cuộc run rẩy.
“Thôi, không cần tiền.”
Thái độ Hứa Trăn bỗng nhiên thay đổi, hắn dùng khăn lông lau mồ hôi trên mặt, lộ ra tướng mạo vốn có của mình, nhếch miệng cười, nói: “Coi như tôi làm từ thiện một ngày.”
Trần Vi ngẩn ngơ nhìn khung cảnh trước mắt, vô cùng kinh ngạc.
Chẳng lẽ …… “chữa lành” mà bộ phim này nói là chỉ nhân vật của Hứa Trăn sao?
Thằng nhãi Hứa Trăn này thế mà hoàn lương? ?
……
Trần Vi cho đến giờ phút này, mới bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện:
Hứa Trăn xuất đạo vài năm nay đã diễn rất nhiều loại hình nhân vật khác nhau, nhưng tựa hồ chưa bao giờ diễn nhân vật hài kịch.
Thậm chí, vai diễn của hắn hầu như đều là các nhân vật rất nghiêm túc, không cho phép người xem có nửa phần khinh nhờn.
Nhân vật duy nhất có thể làm người xem bật cười, chỉ sợ cũng chỉ có Dương thất lang trong nửa đoạn trước của phim « Dương Gia Tướng », thiếu niên lang nghịch ngợm gây sự, hăng hái, cực kì được người khác yêu thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận