Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 369: Động Tâm

Nhìn thấy một màn này, nhóm lãnh đạo ngồi ở ngoài sân chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên run lên, giống như nhịn không được mà muốn khóc theo cùng diễn viên.
A… tình yêu của đôi bạn trẻ này thật trong sáng và thật chói lóa!
Khiến người ta vô cùng hâm mộ!
Nhìn thấy cảnh quay trong sân đã hạ màn, nữ lãnh đạo trộm lau khóe mắt, dùng vẻ tươi cười để che đi vẻ cảm động trên mặt, rồi mới quay đầu nói với Trương Tân Kiệt: “Đúng là khó hiểu, mới vừa rồi tôi còn cảm thấy nhân vật Chu Truyền Võ này không nên để một diễn viên thần tượng như Hứa Trăn đến diễn.”
“Nhưng thật sự không nghĩ tới…”
Lãnh đạo cười nói: “Lời thoại âu yếm như vậy lại xuất phát từ trong miệng của một thiếu niên sạch sẽ, quả là động lòng người!”
“Nếu đổi lại một tiểu tử mặt xám tro thì chỉ có thể thấy tiên nữ gặp nạn, con cóc nhặt thịt thiên nga, càng làm cho người xem cảm thấy Tiên Nhi vô cùng đáng thương.”
“Căn bản không có loại đả động nhân tâm này.”
Lãnh đạo giơ ngón tay cái lên, tán dương Trương Tân Kiệt: “Quả nhiên vẫn là Trương đạo thật tinh mắt!”
Trương Tân Kiệt sửng sốt một hồi, sau đó khiêm tốn mà cười cười, xua tay nói: “Quá khen, quá khen, chủ yếu vẫn là các diễn viên diễn tốt…”
Nói nói, ông ta lại hơi có chút điểm chột dạ.
Quên đi, lúc trước ta chọn Hứa Trăn cũng không phải vì nguyên nhân này…
Nhưng, bạch nhặt khích lệ ai không cần đâu?
Giữa sân, Truyền Võ đang thổ lộ tâm ý của mình với Tiên Nhi, lại đem cô ôm vào trong ngực, theo lý thuyết cảnh quay này phải kết thúc tại đây.
Nhưng mà thời gian từ từ trôi qua, đạo diễn lại chậm chạp không có kêu đình.
Hai người đợi trong chốc lát, khóc cũng khóc đủ rồi, ôm cũng ôm xong rồi, chỉ phải buông tay ra, xấu hổ mà nhìn đạo diễn bên sân.
Thẳng đến lúc đó, Mạnh Tiêu Thanh mới giống như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng ném nửa khối khoai lang trên tay xuống, đứng dậy kêu lên: “Cắt!”
“Cắt cắt! Cảnh này rất tốt! vô cùng tốt!”
“Ha ha ha……” Chung quanh vang lên một trận tiếng cười thấp thấp.
Mạnh Tiêu Thanh đỏ mặt, vội vàng cầm bảng tiến độ quay chụp lên, giả bộ xem xem.
Mẹ nó, vậy mà xem đến mê mẩn!
Bởi vì cảnh này là một đoạn quay tĩnh đơn giản, không cần đạo diễn điều hành màn ảnh, do đó, ông ra dù bận nhưng vẫn ung dung mà ngồi trước máy theo dõi, chuyên chú nhìn các diễn viên biểu diễn.
Vừa lơ đãng, Mạnh đạo đã trực tiếp bị các diễn viên lây nhiễm cảm xúc, vậy mà tiến vào trạng thái truy kịch. (nôm na là hóng các tình tiết tiếp theo của phim, chạy theo cảm xúc của các nhân vật)
Thậm chí còn muốn xem tiếp phần tiếp theo.
Xấu hổ quá đi mất!
Mạnh Tiêu thanh đã có mười mấy năm làm thợ quay phim, hơn năm sáu năm làm đạo diễn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta rơi vào loài tình huống này.
Ông ta tự trách đồng thời cũng nhịn không được có chút cảm khái.
Hai diễn viên trẻ tuổi này diễn quá tốt!
Không phải là kỹ năng diễn xuất bộc phát, kỹ xảo lại nhiều thành thạo, mà là thực chân thành tha thiết, thực thuần túy, thể hiện tình yêu của một đôi trẻ tuổi phải nên có bộ dáng như thế nào.
Nó có thể làm cho khán giả tập trung vào tình tiết của bộ phim chứ không phải tập trung lực chú ý lên thân các diễn viên, đây mới chân chính là diễn xuất tốt!
Trước khi thực hiện cảnh quay này, Mạnh Tiêu Thanh đã lo lắng rằng thực lực của các diễn viên không xứng với địa vị của họ, điều này sẽ khiến khán giả phản cảm.
Kết quả, bây giờ nhìn vào, rõ ràng thân phận của bọn họ không xứng với thực lực của mình mới đúng.
Mỹ nam cổ trang, nữ thần gợi cảm——này nghe giống như khen, nhưng thực tế là một hiểu lầm cực lớn của ngoại giới đối với hai bạn trẻ.
Nhân gia tuy rằng có thể dựa mặt ăn cơm, nhưng thực lực mới là nền tảng phát triển của bọn họ.
Lúc này, Mạnh Tiêu Thanh thậm chí còn có linh cảm mờ nhạt rằng sau bộ phim truyền hình "Đi Quan Đông" này, có thể là lần cuối cùng hai người đóng vai phụ.
Chờ đến khi bộ phim ra mặt, nghiệp giới nhất định sẽ có người tuệ nhãn thức châu, dùng kịch bản tốt nhất, nhân vật tốt nhất đi phủng bọn họ.
Hai người này còn cả một chặng đường dài phía trước!
“Đạo diễn, cảnh quay này đã xong, vậy chúng ta chuyển sang cảnh tiếp theo nhé?” Người quay phim ở bên cạnh lên tiếng dò hỏi.
Mạnh Tiêu Thanh gật gật đầu, chết lặng nói: “n ân, kiểm tra thiết bị của từng người đi, 5 phút sau chúng ta bắt đầu quay cảnh mới.”
Sau một vài lời giải thích ngắn gọn, các diễn viên và nhân viên bắt đầu chuẩn bị cho công việc của họ.
Nhìn mọi người bận rộn như thế, Mạnh Tiêu Thanh không khỏi ngẫm lại bản thân.
Nói tới đây, với tư cách là đạo diễn của đoàn phim này, nhưng ta đã làm được gì vào sáng nay?
Cảnh quay đầu tiên là đoạn kéo người lên ngựa, Hứa Trăn trực tiếp ra trận, dùng diễn xuất tự mình thực hiện động tác, mà thân làm đạo diễn như ông cũng chỉ sắp xếp một người quay phim đuổi theo.
Trận thứ hai, thổ lộ trong rừng cây, Lương Mẫn Anh chủ động lên chỉ đạo cho các diễn viên, còn ông thì ngồi đây ăn khoai lang nướng…
Hình như làm đạo diễn của tổ B này, bản thân mình có vẻ quá tiện nghi đúng không? ?
Mạnh Tiêu Thanh bỗng nhiên có cảm giác, tuy rằng tiền lương không cao, nhưng lúc cầm vào lại cảm thấy có chút chột dạ….
Bạn cần đăng nhập để bình luận