Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 366: Thiên Vị Nhi Tử

Nghe được lệnh của đạo diễn, các thợ quay phim ở mỗi vị trí máy ảnh lần lượt bật ống kính máy ảnh lên.
Một lúc sau, thư ký trường quay đi tới, kèm theo âm thanh thanh thúy của bảng phân cảnh, màn ảnh đầu tiên của Hứa Trăn trong “Đi Quan Đông” đã chính thức bắt đầu quay.
Nhiệm vụ quay phim hàng ngày cũng không quá nặng.
Theo sắp xếp của đạo diễn Trương Tân Kiệt là dùng hai ngày để các diễn viên phối hợp và điều chỉnh trạng thái với bạn diễn, sau đó làm quen phong cách biểu diễn và phương thức hợp tác kế tiếp.
Do đó, Truyền Võ và Tiên Nhi đã lựa chọn luyện tập phân cảnh thổ lộ trong rừng cây nhỏ.
Đạo diễn tổ B, Mạnh Tiêu Thanh ngồi trước màn hình theo dõi và nhìn Chu Truyền Võ do Hứa Trăn thủ vai đang cưỡi ngựa từ trong rừng cây đi ra, trở mình xuống ngựa, một cánh tay nhẹ nhàng bế vòng eo mảnh khảnh của Tiên Nhi, vô cùng sạch sẽ lưu loát đem cô bế lên lưng ngựa, khiến ông nhìn không được mà âm thầm khen một tiếng hảo.
Không hổ danh là một diễn viên biểu diễn võ thuật trên sân khấu Xuân Vãn.
Thân thủ xinh đẹp thật sự danh bất hư truyền!
Một màn này chính là do tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt tự tay họa ra.
Mạnh Tiêu Thanh vốn suy nghĩ rất kỹ về cách lên khung hình cho các cảnh quay, cách tìm góc và thậm chí cân nhắc xem nên sử dụng thế thân hay sử dụng đạo cụ, điều này đã phải phí một phen tâm tư.
Kết quả, sáng nay lúc ông ta đem phương án nói cho Hứa Trăn thì người ta trực tiếp tỏ vẻ: Không cần phiền toái như vậy, tôi sẽ tự mình diễn.
Trực tiếp thực hiện phân đoạn này, đạo diễn thích quay thế nào thì quay.
Mà lá gan của Tô Nghiên cũng rất lớn, lập tức tỏ vẻ chính mình cũng không thành vấn đề, không cần thế thân, trực tiếp tự mình lên sân, chính mặt, bóng dáng cứ tùy tiện quay.
Kết quả, Mạnh Tiêu Thanh dứt khoát quay một cảnh dài hơn 20 giây, tái hiện chân thực động tác có độ khó cao, cả người đều vô cùng vui vẻ.
——Diễn viên có xuất thân võ thuật thật sự rất tốt!
Trong các bộ phim khác, lúc vượt nóc băng tường, lên trời xuống biển hay cảnh cưỡi ngựa phi nước đại, ngay cả bản thân ông còn cảm thấy rất khó, thế nhưng đối với Hứa Trăn thì đó chỉ là trò em bé.
Quả nhiên, để Hứa Trăn nhận vai Truyền Võ cũng không phải không có chỗ tổt.
Kế tiếp, còn có rất nhiều cảnh võ thuật của Truyền Võ, chính điều nay lại giúp cho ông giảm bớt áp lực.
Mạnh Tiêu thanh đang thưởng thức cảnh tượng vừa rồi thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt từ phía sau.
Lão Mạnh buổi sáng còn chưa kịp ăn cơm, cho nên liền lập tức bị mùi thơm gợi lên cơn đói bụng.
Lúc ông ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ có dáng người hơi béo, trong tay người ra còn xách theo mấy túi giấy dầu, chậm chậm đi về phía mình.
——Ai đây? Lương Mẫn Anh?
“Ái chà, Anh Tử,” Lão Mạnh kinh ngạc nhìn Lương Mẫn Anh, nói: “Sao cô lại chạy đến đây?”
Lương Mẫn Anh cười hắc hắc, đáp: “Sáng nay tôi không có cảnh quay, cho nên đến đây xem con trai mình đóng phim.”
Mạnh Tiêu Thanh biểu tình phức tạp mà nhìn về phía cô: “Cô có ba đứa con trai đấy, hôm nay đứa nào cũng có cảnh quay.”
Lương Mẫn Anh chớp chớp mắt, không để ý tới nghi ngờ của ông ta, mà cúi đầy lấy ra một miếng khoai lang nướng vàng ươm từ trong túi giấy dầu, ra, nói: "Khoai lang mới nướng buổi sáng còn nóng hổi, ông muốn ăn hay không?”
“Ực ực……”
Mạnh Tiêu Thanh xấu hổ mà nuốt một ngụm nước miếng, nhận lấy khoai lang, cũng không tiếp tục phun tào việc Lương Mẫn Anh phân biệt đối xử với mấy đứa con của mình.
Ông ta đã sớm nghe người khác trong đoàn phim nói qua, Lương Mẫn Anh đặc biệt thích Hứa Trăn.
Trước đó, lúc bọn họ quay cảnh trong rừng già, cô vẫn luôn dốc hết sức tận tình chỉ đạo cho Hứa Trăn, cảm giác như hai người thật sự mới là mẹ con ruột thịt.
Hiện giờ vừa thấy, quả nhiên như thế.
—— rõ ràng cô còn có hai đứa con trai khác đều đang có cảnh quay, nhưng tại sao lại cố tình mò tới nơi này?
Truyền Văn và Truyền Kiệt nếu biết mẹ mình bất công như bậy, sợ là sẽ khóc ngất!
……
Hơn mười phút, sau khi quay xong cảnh quay này, Lương Mẫn Anh vội chạy đến chỗ Hứa Trăn và những người khác để giúp họ suôn sẻ diễn xuất những cảnh phía sau.
Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức khởi động máy, một số lãnh đạo đã đến thị sát, còn có các phóng viên đến chụp ảnh ở bên ngoài.
Cho nên nhất định phải để nhi tử nhà mình hảo hảo lộ mặt.
Về phần tại sao cô lại đặc biệt thích Truyền Võ…
Mẹ ruột của ta có đôi khi còn tranh một chén nước với con mình, huống chi là mẹ con trên màn ảnh?
Lương Mẫn Anh thiên vị đến vô cùng yên tâm thoải mái.
Con trai của mình vừa ngoan, diễn cũng tốt, tâm địa thiện lương, thân thế lại đáng thương.
Cô thông qua bắt chuyện cũng biết được, Hứa Trăn hóa ra từ nhỏ lớn lên ở chùa miếu, không cha không mẹ, khiến Lương Mẫn Anh với tư cách là mẹ đã đau lòng đến không chịu được, thậm chí còn muốn nhận hắn làm con nuôi của mình.
Chẳng qua, thời gian hai người quen biết cũng không lâu, cho nên tạm thời không dám nhắc đến chuyện này
“Ánh mắt vừa rồi của Truyền Võ quá thâm tình, cảm xúc lại thô một chút, lại khờ một chút, đúng đúng, chính là như vậy……”
Trong phim trường, Lương Mẫn Ảnh cầm kịch bản, nhiều lần hoa hoa nói: “Phải nhớ kỹ ánh mắt vừa rồi.”
“Đoạn này cũng không cần xử lý quá tinh tế, dù sao Truyền Võ cũng không phải là người tinh tế gì.”
Nói tới đây, cô quay đầu nhìn về phía Tô Nghiên, chỉ đạo tiếp: “Tiên Nhi nhất định phải phức tạp một chút, hai người là “tỷ đệ”, mối quan hệ của Tiên Nhi và Truyền Võ được phản ánh thông qua quá trình trưởng thành về mặt tinh thần của cả hai.”
“Cô có thể mang theo một chút cảm giác bất đắc dĩ, như thể đang dỗ dàng một đứa trẻ…”
Lương Mẫn Anh giúp hai người phân tích cốt truyện, mà cả hai đều thập phần chuyên chú lắng nghe.
Thị hậu đang cầm tay giúp bọn họ diễn kịch!
Đây chính là một cơ hội vô cùng hiếm có?
Bạn cần đăng nhập để bình luận