Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 478: Diễn Viên Võ Thế

Rõ ràng là những động tác cơ bản bình thường như đâm, châm, tấn, quấn, nhưng khi nó ở trong tay của Hứa Trăn thì lại có vẻ mạnh mẽ hữu lực, tiếng gió phần phật, thế vạn quân như lôi đình.
Ngay cả Mạnh Tiêu Thanh đang đứng nói chuyện phiếm với Lương Mẫn Anh ở bên cạnh cũng đều sửng sốt, ông ta nhanh tay xách camera lên, bắt đầu thu lại đoạn múa trường thương này.
……
“Đang!”
Một lát sau, Hứa Trăn chơi xong bộ thương pháp, giơ tay đem trường thương đứng ở trên mặt đất, thu thế, nói: “Phát lực, tạm dừng, bước chân kịp thời theo vào, nửa người trên phải ổn định, khớp xương vai không được đưa về phía trước.”
"Chủ yếu chỉ là mấy điểm này, cậu thử lại một lần đi.”
Thẩm Đường miệng khẽ nhếch, ngơ ngác mà nhìn Hứa Trăn trước mắt, chỉ cảm thấy giống như đã hiểu rất nhiều, lại giống như gì cũng không hiểu, vẻ mặt mộng bức.
Y vừa định hỏi cái gì gọi là tạm dừng khi phát lực, thì cách đó không xa, đạo diễn Mạnh Tiêu Thanh xách theo một máy quay lớn tới, cười nói: “Đánh đẹp lắm!”
Hứa Trăn quay đầu lại, cười với ông ta: “Vừa khéo mới vừa luyện qua.”
Mạnh Tiêu Thanh giơ camera lên, nhìn lại đoạn video vừa ghi xong, sau đó chợt nhìn Hứa Trăn với đôi mắt sáng ngời: “Tiểu Hứa, thương lượng với thúc chuyện này đi?”
“Cậu dứt khoát diễn đoạn này đi?”
Hứa Trăn nao nao, ngạc nhiên nói: “Mạnh thúc, đây là Lâm Thù diễn, không phải Mai Trường Tô diễn.”
“Tôi biết là Lâm Thù diễn,” Mạnh Tiêu Thanh khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt, nói, “Cậu làm diễn viên võ thế cho Lâm Thù!”
“Diễn viên võ thế cũng không múa thương đẹp bằng cậu đâu.”
Khi nói chuyện, Mạnh Tiêu Thanh lại nâng máy quay trong tay lên, nói: “Ai nha, dù sao cậu cũng đang nhàn rỗi, cho nên quay lại đoạn hậu trường này cũng rất thú vị.”
“Hơn nữa chúng ta cũng có thể tiết kiện tiền thuê diễn viên võ thế, ha ha ha…”
Hứa Trăn còn chưa kịp nói cái gì, thì Thẩm Đường ở bên cạnh đã lcười đến dậm chân, nói: “Ai u mẹ ơi, chủ ý này quá hay!”
“Tôi diễn áo rồng cho cậu, cậu diễn thế thân cho tôi!”
“Vừa hay chúng ta cao bằng nhau, dáng người cũng không sai biệt lắm, cho nên hãy đảo ngược thao tác một lần, ha ha ha! !”
Nghe được lời này, Hứa Trăn cũng nhịn không được cười lên tiếng.
Mai Trường Tô Làm diễn viên võ thế cho Lâm Thù, đây quả thật là một trò đảo vai thú vị.
Cũng không biết khi khán giả nhìn được đoạn hậu trường này sẽ có tâm tình gì…
Hứa Trăn rốt cuộc vẫn đồng ý làm diễn viên võ thế cho Lâm Thù.
Một bộ phim có nam chính đi làm thế thân cho nhân vật khách mời, e rằng loại chuyện này không thể xảy ra với bất kỳ đoàn phim nào khác.
Để Hứa Trăn diễn vai kẻ điên này cũng không làm cho cảm xúc bị mâu thuẫn, mà ngược lại càng khiến cho khung ảnh trở nên vô cùng hài hòa,
—— rốt cuộc, Lâm Thù cùng Mai Trường Tô vốn dĩ chính là cùng một người.
Hơn nữa hắn cảm thấy, chính mình có thể tham gia vào quá trình quay phim của đoạn “Thảm ản Mai Lĩnh” cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho việc đưa cảm xác vào các cảnh quay sau.
Vì thế, mấy ngày kế tiếp, Hứa Trăn mỗi ngày đều đóng quân ở phim trường để quay phim.
Thứ hắn muốn quay không chỉ là cảnh múa thương trong sân mà còn nhiều cảnh như khuất phục ngựa hung hãn, giương cung bắn tên, ra trận giết địch, binh bại đào vong, tranh tài với bằng hữu, … tổng cộng có 14 tràng diễn.
Làm một thiếu soái của Xích Diễm quân sống trong hồi ức, các cảnh quay của hắn chính là võ thuật, căn bản không cần quay cận mặt.
Thế cho nên, trong quá trình quay phim, Mạnh Tiêu Thanh đều không để Thẩm Đường diễn trước, Hứa Trăn bổ khuyết mà là hoàn toàn ngược lại —— Hứa Trăn diễn trước, lúc cần lộ mặt thì sẽ để cho Thẩm Đường đi bổ sung.
Vì lý do này, Thẩm Đường còn cố ý đặt cho mình một danh từ riêng: “Mặt thế”.
Chuyện này thật sự làm cho Hứa Trăn cũng phải dở khóc dở cười.
Khi các diễn viên khác trong đoàn nghe nói Hứa Trăn sẽ đảm đương diễn viên đóng thế, mọi người liền nổi lên tính thích nghe ngóng, cứ lúc không có việc gì thì lại chạy ra phim trường xem náo nhiệt.
Mạnh Tiêu Thanh cố ý dặn dò mọi người nghiêm khắc bảo mật, cần phải đợi đoạn diễn này phát sóng mới thả tin tức ra ngoài. Lập tức, quần chúng ăn dưa liền thề thốt đáp ứng.
Vào buổi sáng ngày thứ tư, Tô Nghiên – người đóng vai Tần Bàn Nhược cũng rảnh rỗi mà chạy đến phim trường hóng quay phim.
Cô nhìn thấy Hứa Trăn đang cùng diễn viên đóng vai Tiểu Nghê Hoàng luyện kiếm, nhịn không được duỗi tay bưng kín miệng, bả vai cười đến run rẩy.
“Đô đô đô……”
Tô Nghiên lựa lúc không có ai chú ý, liền tìm một góc ẩn núp, gọi video cho Lâm Gia.
Một lát sau, điện thoại được kết nối.
Trên màn hình, Lâm Gia ăn mặc một bộ váy dài màu trắng trông rất có cốt tiên, rên mặt trang điểm nhẹ nhàng, tựa hồ cũng là đang ở phim trường đóng phim.
Cô thông qua cameras, nhìn nhìn cảnh tượng bên kia của Tô Nghiên, hỏi: “Nghiên tỷ? Chuyện gì vậy?”
Tô Nghiên nhắm máy ảnh vào Hứa Trăn và Tiểu Nghê Hoàng đang luyện kiếm ở bên cạnh sông nhỏ, nói: “Nhìn xem đó là ai?”
Lâm Gia tập trung nhìn vào, liếc mắt một cái liền nhận ra Hứa Trăn, cô ngạc nhiên nói: “Ai? Hứa Trăn? Hắn đây là…… Di?”
Cô sững sờ một lúc, sau đó vội hỏi Tô Nghiên: “Nghiên tỷ, chị đang ở đâu đấy? Không phải mọi người đang quay “Lang Gia Bảng” sao?”
Tại sao Mai Trường Tô lại luyện kiếm? ?
Trước đó, Lâm Gia vì muốn tranh vai diễn Nghê Hoàng quận chúa này, mà đã nghiêm túc lật xem kịch bản “Lang Gian Bảng”, cô biết Mai Trường Tô là một tên ma ốm, làm gì có vẻ mạnh mẽ như người đang luyện kiếm trong màn hình bên kia?
Tô Nghiên nói: “n……Đúng là đang quay


Lang Gia bảng


, nhưng Hứa Trăn hiện tại diễn không phải Mai Trường Tô, mà là Lâm Thù.”
Nói tới đây, cô lời ít mà ý nhiều, giải thích một chút về việc diễn viên võ thế này, sau đó cố nén ý cười, cảm thán nói: “Ai, trước đó tỷ còn khuyên em xin nghỉ phép hai ngày, qua bên này nhận vai khách mời Tiểu Nghê Hoàng và trở thành “Người tình màn ảnh”, nhưng em lại nói không rảnh.”
“Kết quả bây giờ tốt rồi, 80% suất diễn của Lâm Thù đều do Hứa Trăn diễn.”
“Cái này gọi là trời tính không bằng người tính a…”
Lời này của Tô Nghiên còn chưa nói xong thì vẻ mặt của Lâm Gia từ ngạc nhiên chuyển sang dại ra, lại từ dại ra chuyển sang chết lặng.
Ngắn ngủn vài giây, hốc mặt của cô đã phiếm hồng, những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt, khóc đến chua xót lại ủy khuất, giống như đứa trẻ bị người ta một ngụm ăn hết cây kem trên tay.
“Ai nha tỷ nói, em đừng khóc a……”
Nhìn cô khóc, Tô Nghiên liền bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng đi dỗ: “Tỷ sai rồi, thực xin lỗi, tỷ không đùa em nữa!”
“Tỷ mời em ăn cơm! Về sau mỗi ngày tỷ đều sẽ gửi ảnh cho em có được hay không?”
“Ai nha, chuyện này có to tát gì đâu, Gia Gia, những ngày sắp tới vẫn còn dài!"
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận