Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 689: Sáng Đến Lóa Mắt

“Chào cậu, Hứa Trăn, chúng ta lại gặp mặt.”
Lúc này, hai vị khách quý trao giải đã đi xuống sân khấu, người dẫn chương trình liền đi đến bên cạnh Hứa Trăn, cười nói: “Năm trước cậu đoạt được đóa Ngọc Lan bạc cho giải “Nam phụ xuất sắc nhất”, đến năm nay lại đổi thành đóa Ngọc Lan vàng cho “Nam chính xuất sắc nhất”.”
“Liên tiếp lấy hai giải thưởng, lại liên tiếp hai lần đánh vỡ lịch sử của giải Ngọc Lan.”
Nói, cô duỗi tay chỉ về phía màn hình lớn: “Vừa rồi tôi đã chú ý, trong tất cả các đoạn phim ngắn được tiến cử thì đều có thể nhìn thấy hình dáng của cậu.”
“Tôi nghe rất nhiều người ngồi dưới khán đài nói chuyện, giải Ngọc Lan năm nay quả thức là tổng kết cuối năm của cậu.”
Người dẫn chương trình cười nói: “Liên tục hai năm có nhiều bộ phim truyền hình tham gia giải Ngọc Lan, xin hỏi cậu có cảm nghĩ gì muốn chia sẻ hay không?”
Hứa Trăn đứng trước mic, nhìn đám người đen nghìn nghịt dưới đài, cùng với ánh đèn lập loè không ngừng, hắn nhẹ điều chỉnh lại hơi thở của bản thân.
Cảm nghĩ sao……
Hứa Trăn cúi đầu nhìn nhìn chiếc cúp trong tay, cười.
“Tôi tin rất nhiều người đã từng nghe qua, đoàn đội “Lang Nha Bảng” trên thực tế là “Đoàn thân hữu” của tôi.”
Hắn quay đầu nhìn về phía sườn tây của hội trường, nhìn từng gương mặt quen thuộc rồi nhẹ giọng nói: “Mỗi một vị nhân viên trước đài hay sau đài, đều là bạn bè thân thiết của tôi.”
Nói đến đây, Hứa Trăn nắm chặt cúp Ngọc Lan trong tay, khom người cảm ơn đoàn phim “Lang Nha Bảng”, thanh âm trầm thấp nói: “
Nói đến chỗ này, Hứa Trăn đôi tay nắm chính mình Ngọc Lan thưởng ly, triều


Lang Gia bảng


đoàn phim phương hướng khom người trí tạ, thanh âm trầm thấp nói: “Tam sinh hữu hạnh, gặp được các vị.”
“Tam sinh hữu hạnh, mới gặp được “Lang Nha Bảng” (Tam sinh hữu hạnh: trải qua ba đời 3 kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc)
Hứa Trăn đứng thẳng người dậy, giơ chiếc cúp vàng lên cao, nói: “Cảm ơn mọi người, đây là vinh quang của chúng ta!”
“Bộp, bộp, bộp, bộp! !”
Giờ khắc này, gần như toàn bộ đoàn đội của “Lang Nha Bảng” đều đứng khỏi chỗ ngồi, vỗ tay chúc mừng cho Hứa Trăn.
Đợi tiếng vỗ tay nhỏ dần lại, người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì năm này cậu còn chưa tốt nghiệp đại học đúng không?”
Hứa Trăn gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, khai giảng liền lên năm tư.”
Người dẫn chương trình cười nói: “Vậy hiện tại cậu lấy được danh hiệu Thị đế Ngọc Lan, cái này có được tính là hoạt động thực tế kỳ nghỉ hè hay không?”
Hứa Trăn nghiêm túc hỏi: “Nếu được thì ban tổ chức có thể cấp cho tôi chứng chỉ hay không?”
Người dẫn chương trình ngẩn người, vội nói: “Cái này, tôi cũng không rõ, trước kia hình như cũng không có cấp.”
“Ha ha ha ha ha ha……” Mọi người dưới sân khấu lập tức bị đoạn đối thoại này chọc cười vui vẻ.
Người dẫn chương trình cũng nhịn không được cười lên tiếng, nói: “Đây có lẽ là vị Thị đế Ngọc Lan đầu tiên đòi cấp giấy chứng chỉ chứng minh thân phận.”
“22 tuổi nhận được cúp Thị đế, cậu có gì muốn nào với diễn viên cùng thế hệ mình hay không?”
Hứa Trăn suy tư một lát, đáp: “Ở độ tuổi này của chúng ta, thật ra là đang đứng giữa sự lựa chọn ngã rẽ nhân sinh.”
“Tôi hy vọng mỗi một vị khi lựa chọn con đường diễn xuất này thì đều có đủ nhiệt tình cùng sự yêu nghề.”
“Diễn viên dùng diễn xuất để chứng minh, khiến khán giả cảm nhận được sự cao thượng của anh hùng, vĩ đại của người thường, nhân tính đáng ghét cùng khả kính.”
“Đây là một nghề nghiệp tuyệt vời, tôi hy vọng mỗi một vị đồng nghiệp đều có thể thích nó.”
Người dẫn chương trình cười hỏi: “Vậy Hứa Trăn, năm đó cậu vì lý do gì mà quyết định trở thành mọt diễn viên?”
Nghe thấy câu hỏi này, Hứa Trăn hơi giật mình.
Suy nghĩ lập tức bị kéo về hơn bốn năm trước.
Hắn do dự một lát, rồi thoải mái cười, nói: “Về điểm này, thật ra tôi đặc biệt muốn cảm ơn một vị trưởng bối của mình.”
“4 năm trước, khi tôi còn đang lưỡng lự không biết có nên coi diễn xuất là sự nghiệp cả đời của mình hay không, thì vị trưởng bối này từng nói với tôi, ông ấy hy vọng tôi sẽ đi đến hồng trần thế tục để nhìn thấy sự nhân gian ấm lạnh, thế sự phồn hoa.”
“Mình đầy thương tích cũng tốt, rực rỡ đến đâu cũng thế, nhất định phải tự mình đi xem thế giới này, thì mới có thể quyết định con đường mình muốn đí.”
Khi nói chuyện, Hứa Trăn nhìn về phía máy quay ở cách đó không xa, nói: “Tôi biết lúc này ông ấy cũng đang xem phát sóng trực tiếp.”
“Nhân cơ hội này, tôi muốn nói với ông, cảm ơn ngài đã nuôi con khôn lớn, cảm ơn ngài đã khoan thứ cho những lần gây sự nghịch ngợm năm đó, cảm ơn ngài đã dạy con đạo lý làm người, cảm ơn ngài đã cổ vũ con đi trên con đường diễn xuất này…”
Khi nói chuyện, Hứa Trăn hơi tạm dừng một lát, rồi thấp giọng nói: “Trước đây con từng hỏi ngài, rốt cuộc con tới thế giới này là có ý nghĩa gì, ngài nói con tự mình đi tìm đáp án.”
“Hiện tại con tìm được rồi.”
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ánh sáng nhạt: “Con đến thế giới này là vì tuyên truyền âm thanh giác ngộ, tạo ra diễn xuất chấn động nhân tâm, dùng con người bình thường để diễn giải cuộc sống không tầm thường.”
Hứa Trăn giơ cao chiếc cụp vàng rực rỡ trong tay, trên mặt mang theo nụ cười từ đáy lòng, nói: “Tôi đến thế giới này là để sống một cuộc sống tuyệt vời.”
Khi nói chuyện, cả người hắn chìm trong ánh đèn sáng chới, trong mắt như có muôn vàn sao trời.
Giờ khắc này, cách đó mấy ngàn dặm ở chùa Pháp Vân, Liễu Nhiên hòa thượng nhìn hình ảnh của đồ đệ nhỏ nhà mình trên màn hình phát sóng trực tiếp, khuôn mặt ông lộ ra nụ cười vui mừng.
Trưởng thành a, thật là trưởng thành……
Đứa trẻ không thích nói chuyện, cả ngày phát ngốc của năm đó đã thật sự tìm được chuyện mà mình muốn làm.
Nhìn thần thái sáng láng của hắn, gần như phát sáng đến lóa mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận