Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 990: Trai Tân Nổi Tiếng

Hai cảnh này không khó lắm, không có tình huống xung đột mạnh mẽ và không có cá tính nhân vật độc đáo nào.
Màn trình diễn của Điêu Diễm Hồng và Hứa Trăn hầu như không có cảnh tượng cứng nhắc, trên nền những tòa nhà cũ xung quanh, đèn đường hỏng, đường bê tông và những cảnh khác, nhìn qua giống như cảnh sắc cuộc sống chân thật.
Chân thật đến chướng mắt.
Sau khi quay xong hai cảnh này, tâm tình Hứa Trăn cực kỳ sa sút, hắn đã không thể thoát khỏi cảm xúc này trong khoảng thời gian rất lâu.
Hắn ngồi trên chiếc ghế gấp bên cạnh trường quay, lấy cuốn sổ nhỏ ra, cúi đầu yên lặng ghi lại trải nghiệm của mình từ hai màn biểu diễn vừa rồi, rất lâu không nói lời nào.
Hiếm khi Hứa Trăn quay những tác phẩm có chủ nghĩa hiện thực như vậy.
Kịch hắn quay nhiều nhất là kịch cổ trang, còn lại là kịch truyền hình lấy đề tài chiến tranh cách mạng.
Hai loại kịch truyền hình này rất khác với cuộc sống, mỗi lần thay vai diễn đều phải dày công viết tiểu sử của các nhân vật trong thời gian dài, thậm chí viết từ nhiều góc độ.
Mà vai diễn Tiêu Thanh Hòa này...
Cho dù là tính cách hay kinh nghiệm sống, đều rất tương thích với Hứa Trăn.
Sau khi diễn xong hai cảnh này, thậm chí hắn còn có ảo giác: mình chính là Tiêu Thanh Hòa.
Đặc biệt là sau khi hét lên tiếng "sư phụ" cuối cùng kia, nước mắt hắn không thể ngừng chảy dài trên mặt.
Hắn không hề diễn.
Hắn học nghệ từ năm sáu tuổi, khổ luyện hơn mười năm, bị mắng bị đánh đòn nhưng hắn vẫn nghiến răng kiên trì đi tập thể dục buổi sáng trong gió lạnh thấu xương trước bình minh, tập đi tập lại trong rạp hát trống không vào đêm khuya, cuối cùng chỉ đợi đến một ngày nào đó bước lên sân khấu trình diễn nghệ thuật thể hiện những gì mình đã học và giành được tràng pháo tay của khán giả...
Những điều này tuy khắc sâu vào xương tủy, nhưng đối mặt với quẫn bách của cuộc sống thì hắn lại không chịu nổi đả kích.
Sư phụ đã ra đi.
Kéo theo cuộc sống mười mấy năm trước của hắn, sự kiên trì của mười mấy năm, ước mơ hơn mười năm cũng bay theo khói bụi.
Hứa Trăn đã ở trong ngành nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn trải qua sự suy sụp và đau đớn thực sự từ một nhân vật.
Hắn thở dài thườn thượt xua đi những cảm xúc tiêu cực trong lòng.
Haiz, tu hành vẫn chưa đủ...
Quá dễ dàng bị ảnh hưởng bởi kịch bản.
Hứa Trăn lắc đầu, cố gắng tìm thứ gì đó để mình giải trí, để kéo mình ra khỏi mạch truyện.
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Điêu Diễm Hồng cách đó không xa, nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt bà, trong đầu hắn lập tức nhớ lại bộ phim mà Từ Hãn đã lừa bà.
Cô Điêu đã cực nhọc vất vả để đóng vai một bác gái của ủy ban khu phố đầy nhiệt huyết, cố gắng thể hiện khía cạnh tốt bụng và dịu dàng nhất của mình, mỗi ngày đều mỉm cười rất hiền hậu.
Kết quả, có khán giả đã nhận xét về bà như sau: Trong nụ cười ẩn chứa một con dao! Nhớ lại những việc bà đã làm, nhìn lại nụ cười hiền từ của bà, cả mùa hè cũng bị dọa đến không rét mà run.
Không hổ là cô Điêu Diễm Hồng, diễn vai phản diện đến mức hoá bà tiên!
Hứa Trăn mỉm cười, im lặng lắc đầu.
Haiz, cô Điêu tội nghiệp...
Hắn không biết bà sẽ cảm thấy thế nào khi nghe tin chú Từ muốn mời bà đóng vai phản diện một lần nữa.
Chúc chú Từ bình an, dù sao mình cũng không thể nói điều này.
...
Sau hai màn trình diễn, Điêu Diễm Hồng vô cùng hài lòng với màn trình diễn của Hứa Trăn.
Trai tân nổi tiếng không phải hư danh mà!
Thực sự không ngờ rằng bây giờ Hứa Trăn có thể thực hiện những thủ đoạn như vậy!
Tuy còn rất trẻ nhưng xét về khả năng nhập vai và diễn xuất thì gần như không chê vào đâu được.
Khoảng thời gian mỗi lần mở miệng, tình tiết trong cách thể hiện đều vừa phải, từ đầu đến cuối không có một chút chập chùng nào, đẩy cảm xúc của bà lên hết cỡ.
Chỉ qua cách trao đổi một số kỹ năng, Điêu Diễm Hồng vẫn cảm thấy rất có thu hoạch.
Dù sao thì bà cũng già rồi, rất nhiều kỹ năng diễn xuất mà bà học được khi còn trẻ đã hơi lỗi thời.
Mà các kỹ thuật và lý luận của Hứa Trăn rõ ràng là đỉnh cao nhất và tiên tiến nhất.
Lấy tiết tấu biểu diễn làm ví dụ, mỗi lần Hứa Trăn mở miệng đều bị kẹt ở một vị trí mà khiến tâm tình người ta rất khó chịu và sốt ruột, kiểu tiết tấu biểu diễn này càng làm tăng thêm cảm xúc u uất và khó khăn của cảnh này.
Không thể không nói, diễn xuất cùng với cao thủ thật sự là một loại hưởng thụ.
Gần đây Điêu Diễm Hồng không có nhiều tác phẩm, đã lâu lắm rồi bà mới diễn cùng một diễn viên có thực lực như vậy.
Sau hai màn trình diễn, bà chỉ cảm thấy ý nguyện còn chưa hết và rất không thỏa nguyện.
Ánh mắt bà vô thức liếc nhìn nam chính Phan Ngọc Lương cách đó không xa.
Nếu không thì... Tìm cách để Tiểu Hứa biểu diễn thêm hai màn nữa?
Lúc này, Phan Ngọc Lương ở cách đó không xa đột nhiên cảm thấy sau lưng tê dại, không khỏi rùng mình một cái.
Nhưng may mắn thay, sau khi suy nghĩ về điều đó một lúc, Điêu Diễm Hồng đã nhanh chóng bác bỏ ý định đó.
Không nên, không nên... Làm sao có thể ảnh hưởng đến việc quay phim vì thỏa nguyện của chính mình!
Huống chi, trước đó Tiểu Hứa cũng nói qua, giữa tháng sau hắn sẽ qua đoàn phim khác quay phim, hơn nữa thời gian rảnh rỗi của hắn cũng chỉ có hai tuần, cũng không có thời gian để trì hoãn ở bên đoàn phim "Mai Tử Hoàng Thời Vũ"…
Ai?
Nghĩ đến đây, hai mắt Điêu Diễm Hồng đột nhiên sáng lên.
Tháng sau Tiểu Hứa phải quay bộ phim mới?
Hắn không thể ở lại... nhưng tôi có thể đến đó!
Dù sao mình chỉ là nhà sản xuất trên danh nghĩa, cũng không cần mỗi ngày xem đoàn phim quay phim, hắn không rảnh, tôi có rảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận