Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 662: Ba Lần Đến Mời? ?

Nhân vật Cung Thứ này quá mức thiện cảm, thậm chí còn có thiện cảm hơn cả nam chính.
Có thể văn có thể võ, thực lực mạnh mẽ, hắn có thể giết chết một vị tướng Trung Thống cấp cao chỉ bằng một phát súng ngay giữa phố lớn, sau đó lặng lẽ rời đi mà không hề bị thương tổn đến chân lông kẽ tóc, thậm chí còn có thể mở một con đường màu khi bị bao vây chặt chẽ.
Hơn nữa, hắn tuyệt đối trung thành với nam chính, liều mạng tìm mọi cách cứu đối phương bằng bất cứ giá nào, đến cuối cùng vì cứu nam chính mà hắn đã lấy bản thân làm mồi nhử và bị sa lưới…
Bị người thầy mà mình tin cậy, sùng bái nhất phản bội, Hứa Trăn chỉ đọc những dòng chữ trên trang giấy cũng đủ để cảm nhận được sự đau đớn này.
Một nhân vật như vậy thật sự đã gom tất cả những nguyên tố tạo nên sự thiện cảm.
Đặng Đại Diễn nhìn thấy biểu tình đang dần sáng lên của Hứa Trăn, hắc hắc cười nói: “Thế nào, không tệ đúng không?”
“Bạn của tôi vừa mới gửi kịch bản từ hôm qua, tôi đã đọc một hơi hết 2 tiếng đồng hồ, quả thật là càng đọc càng thấy cuốn hút.”
“Hơn nữa, nhân vật Cung Thứ này rất tốt, tuy chỉ là vai phụ nhưng lại đặc biệt gây thiện cảm, đây là loại vai phụ có thể trở thành điểm nhấn lớn nhất của cả bộ phim nếu như được đắp nặn tốt.”
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, hỏi: “Đặng đạo, làm phiền hỏi một chút, đây là phim của công ty nào?”
Đặng Đại Diễn nghe thấy vấn đề này thì thần bí cười cười, nói: “Công ty không quá nổi danh, nhưng cậu nhất định đã nghe tới tên của ông chủ nhà bọn họ rồi, hắn chính là Liễu Vĩnh Thanh, nam chính “Ẩn Ý”, cậu biết đúng không?”
“A……” Hứa Trăn nghe vậy, không khỏi hơi hơi ngẩn ngơ.
Người chế tác bộ “Ẩn Ý”, Liễu tổng!
Mới vừa rồi hắn còn nghĩ đến thể loại điệp chiến, ví dụ như “Ẩn Ý”, thế nhưng không ngờ được, phần kịch bản trên tay mình lại là tác phẩm của nhà người ta!
Nhắc mới nhớ, Liễu Vĩnh Thanh cùng Hứa Trăn có chút duyên phận: Bọn họ đều không tìm được kịch bản vừa ý, cho nên dứt khoát thành lập một công ty điện ảnh, tự mình sản xuất.
Các diễn viên tuyến một khác đều đang tiếp quảng cáo, quay chương trình tạp kỹ, tham dự các loại hoạt động, nhưng Liễu Vĩnh Thanh cũng chỉ đóng phim mà thôi.
Tuy không có quá nhiều tác phẩm nhưng ba năm không mở cửa, vừa mở cửa liền ăn bằng ba năm. Mỗi một bộ phim đều được mài giũa tinh tế, quả thật là một con người tốn nhiều tâm tư vì đóng phim.
Vừa nghe là tác phẩm của Liễu Vĩnh Thanh, Hứa Trăn lập tức động tâm.
Hắn do dự một chút, lấy điện thoại ra chụp vài trang nội dung trên giấy, sau đó gửi cho Kiều Phong cùng với tin nhắn:
“Kiều ca, Liễu Vĩnh Thanh Liễu tổng mời em qua bên đó cứu tràng, diễn một vai phụ.”
“Vừa rồi em đã xem sơ qua, câu chuyện vô cùng hay, nhân vật Cung Thứ này cũng có chút đả động nhân tâm.”
“Anh giúp em trấn cửa ải, xem có nên tiếp hay không?”
……
Hứa Trăn hàn huyên hai ba câu đơn giản về bộ phim “Phong Tranh” với Đại Đại Diễn, sau đó nhanh chóng đi hóa trang, chuẩn bị cho phần quay chụp tiếp theo.
Nhưng mà làm hắn không nghĩ tới chính là, trưa hôm đó, khách đến Thanh Nguyên Sơn lại không phải người đại diện Kiều Phong của mình mà là người của đoàn phim “Phong Trang”.
5 giờ chiều hôm nay, sắc trời đã hơi tối, công việc cũng sắp chuyển vào cảnh quay ban đêm.
Đạo diễn Đặng Đại Diễn cầm bộ đàm, dặn dò các bộ phận liên quan mau mau chuẩn bị, lúc vừa định nói chuyện với các diễn viên về buổi quay đêm thì ông chợt thoáng thấy hai bóng người đang lén lén lút lút bên sân.
Một nam một nữ, một cao một thấp.
Hai người này đều mang mũ và khẩu trang, ăn mặc điệu thấp, áo ngắn tay, quần đen, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Đặng Đại Diễn nhìn thấy hai người này, chỉ cảm thấy vô cùng muốn cười.
A, trong phim là một đặc công oanh oanh liệt liệt của quân át chủ bài, ẩn giấu 30 năm không bị người phát hiện, nhưng kết quả chỉ có vậy?
Hai người các ngươi không thể lẫn trốn quá 3 phút ngay trong đoàn phim của ta!
Đặng Đại Diễn còn rất nhiều việc trên đỉnh đầu cho nên cũng lười chơi trò trốn tìm với bọn họ, ông trực tiếp chắp tay sau lưng, đi về phía đối phương, vẻ mặt khinh thường mà thấp giọng nói: “Làm gì đó, làm gì đó?”
“Đây là nơi quay phim, người không liên quan không được tiến vào?”
Hai người thấy mình bị phát hiện thì liền ngượng ngùng cười cười.
Đặng đạo cũng không nói nhảm, sau khi giải thích với nhân viên quản lý bên sân thì liền dẫn bọn họ vào phòng nghỉ.
Vừa vào cửa, người đàn ông cao kia lập tức tháo mũ và khẩu trang xuống, lộ ra diện mạo vốn có, mỉm cười chào hỏi Đặng Đại Diễn: “Đặng đạo, đã lâu không gặp.”
Người này nhìn qua bốn năm chục tuổi, mày rậm mắt to, tướng mạo đoan chính ngạnh lãng, quả nhiên chính là Liễu Vĩnh Thanh, diễn viên chính kiêm người sản xuất của “Phong Tranh”.
“Tại sao cậu lại chạy đến chỗ này?”
Đặng Đại Diễn đưa mỗi người một chai nước, rồi hỏi: “Không phải nói hôm qua còn đang bận đóng phim ở Hoành Châu sao?”
Liễu Vĩnh Thanh ngồi ở trên sô pha, nói một cách phấn khởi: “Thì do lo lắng Hứa Trăn không muốn tiếp đây này.”
“Hai ngày không tìm được người thích hợp chạy đến cứu tràng, thật sự khiến tôi lo lắng muốn chết.”
“Vất vả lắm mới tìm được người thích hợp, giờ nói cái gì cũng phải gạt hắn đến chỗ tôi!”
Đặng Đại Diễn nghe vậy, ha ha cười nói: “U, đây là tính toán ba lần đến mời à?”
Liễu Vĩnh Thanh lắc đầu, nghiêm trang nói: “Thời gian rất gấp, tranh thủ một lần thu phục!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận