Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 218: Tên Điên Ngây Thơ

Sau khi dựng xong, chính thức quay phim, máy quay một lúc đầu ở phía sau Hứa Trăn.
Cận cảnh trong màn hình là sau gáy Hứa Trăn, viễn cảnh thì là một đám cô nương thanh lâu Lâm Gia.
Liễu Liễm Dương mà Hứa Trăn đóng lúc này vừa giết lầm một người, bởi vậy, đám cô nương này cũng không dám đến gần hắn, lại không dám làm con chim đầu đàn quay người bỏ chạy, cưỡi hổ khó xuống.
Một đám người chỉ đành tụ lại ở trước của phòng bao, cúi đầu run rẩy.
Sau ba đến năm giây sau, hư thực xoay chuyển, Lương Vệ Đông chuyển tiêu điểm ống kính từ các cô nương lên đến ót của Liễu Diễm Dương.
Sau đó ông lợi dụng đường ray trên mặt đất, vững vàng di chuyển máy quay.
Lương Vệ Đông vừa rồi còn nói điều kiện ngoại hình của Hứa Trăn là 360 độ không góc chết, lúc này lập tức cho hắn một ống kính chuyển động vòng cung 180 độ, từ sau ót quay đến chính mặt.
Ống kính đảo qua hàm dưới góc cạnh của hắn, đường gò má tuyệt hảo, cùng với hốc mắt thâm thúy, nếu đổi thành "người phương đông dưới ánh mắt của người phương tây", sợ là bị ống kính này làm cho xấu đến phát khóc.
Liễu Diễm Dương ngồi trên giường La Hán bên cửa sổ, một chân đạp lên sườn tháp, cả người khá thả lỏng.
Hắn cúi đầu, đùa nghịch ly rượu sử men xanh trong tay, thanh âm lười biếng nói: "Ta muốn nghe một khúc, khó khăn như vậy sao?"
Khi nói chuyện, hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đám cô nương trước mặt, hỏi: "Có phải các người sợ hãi vì đã chết một người không?"
Khoảng khắc mà hắn ngẩng đầu lên ấy, Lương Vệ Đông "roẹt" cái kéo ống kính lại gần, hình ảnh lập tức từ toàn cảnh biến thành cận cảnh.
Ánh mắt của Hứa Trăn không thể nói là có nhiều sắc bến, nhưng động tác ngẩng đầu cùng với ống kín kéo gần, lại làm cho người xem cảm nhận được kích thích thị giác khá mạnh.
Đây là hình ảnh lên sàn đầu tiên của Liễu Diễm Dương trong phim.
Phương thức xử lý ngắn gọn mạnh mẽ như thế, làm Sở Kiêu Hùng ở một bên vây xem không khỏi âm thầm khen một tiếng hay.
Một màn này xứng đáng được khen ngợn không chỉ có điều hành ống kính, còn có ánh sáng của hiện trường.
Sở Kiêu Hùng là người trong studio, có thể nhìn rõ ràng: Cách bố trí ánh sáng của Lương Vệ Đông lúc này là "hình thức kinh dị".
Hứa Trăn quay lưng về nguồn sáng chính, bên trái có một đèn phụ trợ, cái này làm cho nửa bên mặt trái của hắn được chiếu rõ ràng, bên phải lại hơi mờ ảo.
Dưới ánh sáng như vậy, khuôn mặt tuấn tú của Hứa Trăn lại ngoài ý muốn hiện ra một cảm giác âm trầm.
Lại phối hợp với việc thu gần ống kính vừa rồi, cùng với thân phận "tội phạm" của hắn, hình ảnh nháy mắt làm cho người xem không rét mà run.
Ngắn ngủi không đến nửa phút, Lương Vệ Đông dùng kỹ xảo thành thạo của chính mình đoàn phim "Ôn Lương Châu", làm mọi người công nhận thực lực của vị nhiếp ảnh gia này.
----- Không hổ là người Tô Văn Bân đề cử, quả nhiên có chút bản lĩnh.
Lúc này Lương Vệ Đông đang chuyên chú quay phim, không rảnh quan tâm đến phản ứng của người xung quanh.
Có điều, gã không cần nhìn cũng biết, ống kính này mình vừa xử lý coi như không tệ.
Chuyển động, thị giác, vận động, bố trí ánh sáng, kết cấu...
Không thể nói có quá nhiều kinh diễm, nhưng lại vừa đủ.
Lương Vệ Đông đắc ý hất cằm, thầm nghĩ: Nhìn kỹ đi, lát nữa tôi còn có kỹ xảo cao cấp hơn lộ ra đấy, cẩn thận mù mắt đoàn phim các người!
Có điều, một màn này quay như nào, người khác đều có thể nhìn thấy, duy chỉ có Hứa Trăn ở trước ống kính là không.
Lúc này hắn đang chuyên tâm vào diễn xuất, hoàn toàn không quan tâm người quay phim điều chỉnh ống kính như nào.
Đó cũng không phải là công việc của hắn.
--- Diễn thật tốt mới là việc hắn nên làm.
Vì diễn tốt nhân vật Liễu Diễm Dương này, Hứa Trăn nghiêm túc viết tiểu truyện nhân vật hai tuần, đồng thời trao đổi với biên kịch Thiệu Mạn Linh nữ sĩ.
Hứa Trăn vốn cho rằng Liễu Diễm Dương và Hạ Tuyết Nghi hơi đồng loại, hai người đều là khi còn nhỏ tuổi gặp phải thảm án diệt môn, đến mức trong lòng vặn vẹo.
Nhưng thông qua viết tiểu truyện nhân vật, hắn mới phát hiện, hai nhân vật này thật ra khác biệt khá lớn.
Chỗ bản chất nhất là: Khi còn nhỏ Hạ Tuyết Nghi sống khá hạnh phúc, vì thế, khi tất cả bị Ôn lão lục phá hủy, hắn mới trở nên cực đoan như thế.
Nhưng Liễu Diễm Dương....
Từ nhỏ đã mắc ho lao, cho đến bây giờ đều chưa từng hạnh phúc.
Cửu vương gia giết cha mẹ hắn, chỉ là đẩy hắn từ địa ngục đau khổ giãy giụa xuống càng sâu hơn.
Liễu Diễm Dương tùy tâm sở dục, tùy tiện làm bậy, coi nhẹ sống chết, tín niệm duy nhất là phải báo thù.
Nếu như thế giới nội tâm Hạ Tuyết Nghi vặn vẹo, vậy thì thế giới của Liễu Diễm Dương trực tiếp là sụp đổ.
Hắn làm rất nhiều chuyện làm cho người ta không có cách nào hiểu được.
Cố ý tiết lộ hành tung của mình cho Cửu vương gia, cố ý dẫn dụ thủ hạ của hắn đến vây giết chính mình.
Tựa như chém giết chẳng qua chỉ là đang "tìm thú vui" mà thôi.
Đây là một tên điên vừa ngây thơ vừa thần kinh.
Trước ống kính, Liễu Diễm Dương rót cho mình chén trà, hỏi: "Ai người đứng đầu của các người?"
Một cô nương nơm nớp lo sợ từ bên trong đám người đi ra, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta, là ta."
Liễu Diễm Dương liếc nhìn nàng ta một chút, lại cúi đầu, lắc đầu nói: "Run cái gì, ta chỉ muốn nghe hát, cũng không muốn giết ngươi."
"Bộ dáng này của ngươi cũng có thể làm người đứng đầu được?"
Nói rồi, cả người hắn thả lỏng dựa vào phía sau, phất phất tay, nói: "Thôi, đi đi, đi hết đi."
Lời này vừa nói ra, đám cô nương ở ngoài cửa như được đại xá, từng người chạy vội.
Chỉ có một cô nương mặc váy lụa xanh nhạt không đi.
--- Người này chính là Tiểu Thúy do Lâm Gia diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận