Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 146: Phải Biết Nghĩ Cho Mình

Nói xong, người biên tập phim lấy cảnh quay từ camera 4 ra, tìm vị trí của phân cảnh một đao trảm gió, chỉ vào màn hình và nói: "Nhìn nơi này, động tác của chân Hứa Trăn không quá tự nhiên. Đặng Đạo diễn nói rằng cảnh này không cần thiết.”
Trần Chính Hào nhìn về phía màn ảnh trước mắt, không khỏi sửng sờ. Từ góc độ này, có thể nhìn rõ ràng:
Ngay khi hắn hạ thắt lưng xuống, Hứa Trăn, người đang dùng đao chém xuống, đột nhiên tiến lên một bước. Hắn khéo léo dùng mũi bàn chân trái, móc sợi dây cáp treo ngang hông rồi giẫm lên bất ngờ.
“A…”
Trần Chính Hào ngơ ngẩn nhìn hình ảnh trước mắt, nhịn không được mà phát đi phát lại mấy lần.
Cho nên nói…
Lực mà mình cảm nhận lúc đó, hóa ra là do Hứa Chân đã móc vào sợi dây của mình?
Bởi vì có lực này xuất hiện ngay đúng chỗ ngứa, cho nên hắn mới có thể dễ dàng thực hiện động tác kia?
Nghĩ như vậy, sự tự tin vừa mới nở rộ của Trần Chính Hào liền sụp đổ ngay lập tức.
Ai, quả nhiên, với khả năng của bản thân, hắn thực sự không thể làm được hành động này.
Hứa Trăn không hổ là người luyện võ, tuy thực hiện những động tác võ thuật phức tạp như vậy nhưng hắn vẫn còn tinh lực để bận tâm đến mình.
Sự chênh lệch này, lớn hơn rất nhiều so với hắn tưởng.
Nhiều thứ thực sự không phải là thứ bạn có thể bù đắp bằng cách tạm thời nghiến răng và thức trắng vài đêm...
Nghĩ đến đây, Trần Chính Hào không khỏi tự giễu bản thân. Quên đi, ai cũng có sở trường, sở đoản riêng, cho nên không cần quá khắt khe với bản thân. Điều quan trọng nhất là không nên so sánh mình với người khác, mà phải tự ý thức và không thể tùy hứng làm càn như vậy.
…….
Sau buổi quay phim vào trưa hôm đó, Hứa Trăn lần cuối đến nhận hộp cơm trưa từ đoàn làm phim "Sở Lưu Hương Truyền Kỳ" và ăn một cách vui vẻ.
Toàn bộ phân cảnh của Vô Hoa đều đã được quay xong.
Nếu sau khi cắt thô xong mà không phát hiện vấn đề gì, thì hắn có thể hoàn thành đóng máy và ra đi vào ngày mai, đây quả nhiên là chuyện vô cùng vui sướng.
Hứa Trăn chán ghét đóng phim sao?
Không, đương nhiên không chán ghét, mà phải nói là khá thích.
Nhưng là…
Mỗi buổi sáng vào lúc 4 giờ, hắn dậy để luyện công, sau đó luyện nghe tiếng anh, học thuộc các bài thơ cổ, sau đó là quay phim một ngày, buổi tối trở về học thêm một lớp học trực tuyến hai giờ và làm 4 bộ bài thi…
Những ngày như thế này thực sự rất khó chịu!
Hứa Trăn vừa nhận được thông báo từ đoàn làm phim "Máu Đào Kiếm" cách đây không lâu, bọn họ nói với hắn là lễ khai máy dự kiến vào ngày 5 tháng 11.
Nói cách khác, hắn có thể có khoảng hai tuần và hắn chỉ cần học mỗi ngày là được.
Ha ha…
Từ khi nào, chỉ cần học tập cũng trở thành một việc rất vui vẻ.
“Lạch cạch.”
Hắn đang ăn trưa một cách nhàm chán thì đột nhiên nghe thấy âm thanh nhỏ phát ra trên bàn. Ngước mắt lên, thì liền thấy Trần Chính Hào đang đứng đối diện, đặt hộp cơm lên bàn nơi hắn đang ăn.
Có ý gì? Muốn ngồi chung bàn sao?
Hứa Trăn vô cùng nghi hoặc.
Nói thật, hắn và Trần Chính Hào cũng không có quá nhiều giao tình. Đúng hơn, trong đoàn phim “Sở Lưu Hương”, ngoài đạo diễn Đặng Đại Diễn ra, thì trên cơ bản cũng rất ít ai cùng Trần Chính Hào nói chuyện.
Hôm này là vì lý do gì đây?
Không lẽ hắn biết mình sắp đóng máy, cho nên m\ới cố tình đến đây “ăn cơm tạm biệt” với mình?
“Cảnh quay trên xà đá, tôi đã xem qua,” Khi hắn còn đang hoang mang thì Trần Chính Hào đã mở miệng, nói, “Là cậu giúp tôi kéo dây an toàn.”
Hứa Trăn không dự đoán được đối phương sẽ nhắc đến chuyện này, cho nên chỉ ngượng ngùng cười, nói: “Không phải “kéo”, tôi lúc ấy tay với không tới, nên đã dùng chân đạp lên nó.”
Trần Chính Hào nói: “Tại sao cậu lại đạp lên nó?”
Hứa Trăn đáp: “Tôi sợ anh ngã xuống.”
Trần Chính Hào nghe được đáp án mà mình đã đoán trước được, mi mắt hơi ủ rũ xuống.
Sau một lúc lâu, hắn âm trầm, nói: "Tôi rõ ràng không làm được động tác đó, nhưng vẫn cố chấp làm, đó là do tôi không biết lượng sức.
“Đáng lẽ cậu không nên đạp dây an toàn giúp tôi, cứ để mặc tôi ngã xuống!”
Hứa Trăn: “……”
Đại ca, lời này tôi khôn thể tiếp được!
Cáu gì mà “Cứ để mặc tôi ngã xuống” ?
Hứa Trăn không biết nhiều về Trần Chính Hào, cho nên không hiểu ý của đối phương là đang muốn nói gì, vì vậy trong nhất thời cũng không biết phải đáp như thế nào mới tốt.
Cũng may, Trần Chính Hào cũng không có ý đợi hắn trả lời.
Trần Chính Hào im lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hứa Trăn, mở hộp cơm ra, nghiêm nghị nói: "Trên đời này không có mấy người biết cái gì tốt cái gì xấu.
“Nhiều lúc cậu phải nghĩ cho mình, chứ không thể luôn nghĩ cho người khác.”
Giọng điệu của Trần Chính Hào khi nói điều này vẫn rất thẳng thừng so với người bình thường. Tuy nhiên, dựa trên kinh nghiệm ở chung một tháng với nhau, Hứa Trăn biết đây là câu nói dịu dàng và thân thiện nhất mà Trần Chính Hào đã nói.
Hứa Trăn thật sự có chút kinh ngạc.
Lúc đó, hắn đạp lên sợi dây cáp, hoàn toàn là làm theo bản năng, chứ không có ý định để bất cứ ai cảm kích mình.
Hơn nữa, bởi vì hành động này tương đối ẩn nấp, không có nhiều người nhìn thấy, cũng không có ai nhắc tới, đương nhiên hắn cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
Tuy nhiên, Trần Chính Hào đã đến và nói điều này với hắn.
Vị đại ca này… dường như không khó chịu như thế giới bên ngoài nói.
Hứa Chân nhếch miệng cười, nói: “Ừm, Hào ca nói rất đúng, tôi đã biết.
“Tôi sẽ nghĩ cho bản thân.”
Đối diện bàn ăn, Chen Zhenghao nhẹ gật đầu.
Bàn ăn đối diện, Trần Chính Hào nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lúc này, các nhân viên khác trong đoàn nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc đến nỗi không tin vào tai mình.
“Ôi trời, tôi không nhìn lầm đúng không, thật sự Trần Chính Hào chủ động nhắc đến chuyện đó sao?”
"Hôm nay hắn lại chủ động tìm người khác ăn cơm cùng? Đây là do trận gió nào thở tới sao?”
“Đúng là không nhìn ta, quan hệ giữa hắn và A Chân cũng thật tốt?”
“…."
Bạn cần đăng nhập để bình luận