Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 812: Nhiệm Vụ Ẩn

Hơn mười phút sau, Hứa Trăn đi tới khách sạn mà tổ tiết mục đã sắp xếp.
Sau khi sắp xếp xong hành lý, Hứa Trăn đi đến phòng họp chính ở khách sạn dưới sự hướng dẫn của tổ tiết mục, đồng thời nhận được kịch bản cụ thể của chương trình.
Đến nơi, vừa mới mở cửa ra, hai mắt của Hứa Trăn lập tức sáng lên.
——Chủ đề của chương trình kỳ này tên là “Kế hoạch bảo về trẻ em”.
Chủ đề này hoàn toàn phù hợp với bộ điện ảnh “Thất Cô”.
Khách mời được chia thành ba nhóm, mỗi nhóm mang theo một một tiểu bằng hữu chưa tới năm tuổi, đi đến chợ bán thức ăn, đi công viên giải trí, đi tới quán ăn và rất nhiều nơi công cộng khác để hoàn thành nhiệm vụ.
Tiền là hữu hạn, thời gian cũng là hữu hạn, cạnh tranh cuối cùng là hoàn thành nhiệm vụ - nhưng đây mới chỉ là "vạch sáng".
Trong chương trình này còn có một "ẩn ý" đó là Hứa Trăn cùng Quách Uy, nhiệm vụ của họ hoàn toàn trái ngược với nhiệm vụ của khách mời: Bắt con hài tử của các khách quý.
Về phần bắt cóc như thế nào thì nó còn liên quan đến quá trình thực hiện nhiệm vụ tại các vòng.
Trần Chính Hào và Hứa Trăn cùng nhau quảng bá cho bộ phim "Thất Cô", nhưng một người đóng vai cha của đứa trẻ và người kia đóng vai "kẻ buôn người", điều này khiến Hứa Trăn có chút ngoài ý muốn.
Đã rất lâu rồi hắn chưa diễn “vai ác”, cho nên sau khi nhận được nhiệm vụ này, hắn lại có chút chờ mong.
Hứa Trăn nhìn kịch bản trong tay, lại quay qua hỏi đạo diễn: “Các khách mời khác có biết sự tồn tại của chúng ta hay không?”
Đạo diễn nói: “Đương nhiên là không biết, biết thì đã không thể chơi.”
Nói xong, hắn ta dùng tay chống cằm, cười nói với Hứa Trăn: “Tôi biết, tiểu Hứa rất ít khi ghi hình cho các chương trình tạp kỹ, cho nên sẽ có một ít thành kiến đối với gameshow,, cho rằng chúng ta đều có kịch bản.”
“Người khác tôi không biết, nhưng đối với “Đối tác mạnh nhất” của chúng ta, kịch bản đúng là phải có, nhưng chỉ sắp đặt một số khó khăn và điểm cười, còn lại cũng không được viết chi tiết cụ thể."
“Điểm mấu chốt là để lại một ít bất ngờ ngoài ý muốn."
Đạo diễn dang tay nói: "Dù sao chúng ta cũng không thể hy vọng mỗi một vị khách mời đều có kỹ xảo diễn xuất giống như thị đế, ảnh đế, đúng không?”
Hắn ta vừa nói vừa hơi nhếch khóe miệng lên: “Hơn nữa, nơi này có một bố trí vô cùng xảo diệu, chính là trong kỳ này, ngoại trừ “Thất Cô” thì chúng ta còn tuyên truyền cho một bộ phim truyền hình khác, gọi là “Thiên Sứ Gãy Cánh”, nội dung nói về hững bậc cha mẹ trẻ đang nuôi dạy con cái của họ."
“Cho nên, các khách mời đều sẽ cho rằng chủ đề kỳ này chỉ đơn giảng nói về mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Họ sẽ không bao giờ nghĩ rằng chúng tôi còn có một chủ đề ẩn giấu khác, đó là cuộc chiến chống bắt cóc."
Đạo diễn vô cùng đắc ý nói: “Thế nào, bố trí này của chúng tôi có phải rất tinh xảo hay không?”
Hứa Trăn: ……Đúng là rất tính xảo.
Nhưng mà đạo diễn, ngài có chắc xuất phát điểm của mình không phải là dùng một kỳ để kiếm tiền quảng cáo của hai đoàn phim không? ?
Đạo diễn lại nói: “Chúng tôi đã gửi tin nhắn cho các khách mời khác nói rằng tối qua Quách Uy đã ăn phải thứ gì đó không tốt nên hiện tại hắn bị nôn mửa và tiêu chảy. Tập này không thể quay được nên chúng tôi tạm thời nhờ Trần Chính Hào thay thế hắn quay tập đầu tiên.”
Vừa nói, hắn ta lại không khỏi nhếch khóe lên miệng, nói: "Sau đó, tất cả mọi người đều tin ha ha ha ha ha..."
Quách Uy nghe vậy thì ngẩn ngơ, gã nhìn vị đạo diễn đang vui vẻ trước mắt thì lại dùng vẻ mặt thất thần mà lấy điện thoại ra, nói: “Chà, trách không được sáng nay Liễu Mộng Dao lại gửi tin nhắn cho tôi, kêu tôi uống nhiều nước ấm.”
“Ha ha ha ha ha ha……”
Lời này vừa ra, tính cả Hứa Trăn và người quay phim, thì tất cả mọi người đều phá lên cười.
……
Vào sáng sớm ngày 22, buổi ghi hình của chương trình này cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Dưới sự sắp xếp của tổ chương trình, Hứa Trăn cùng Quách Uy đến một cửa hàng trái cây trong thành phố và đồng thời nhận nhiệm vụ đầu tiên:
Trong quá trình ba nhóm khách mời đi đến mua trái cây thì bọn hắn không được để bị đối phương nhận ra.
Nếu có thể hoàn thành, bọn hắn sẽ nhận được đạo cụ cực kỳ có lợi cho nhiệm vụ kế tiếp.
Sau 6 giờ sáng, hai người đi đến của hàng trái cây và thay một bộ quần áo rất lòe loẹt do tổ chương trình sắp xếp.
Cửa hàng trái cây này không phải là một cửa hàng chính thức, mà nằm ở tầng một của một tòa nhà dân cư cũ.
Sáng sớm, dưới sự hướng dẫn của tổ chương trình, Hứa Trăn dựng quầy hàng và sắp xếp trái cây, ánh nắng ấm áp chiếu vào quầy trái cây, hắn vươn vai cười nói: “Tôi cảm giác tương lai mua một căn phòng giống như ở đây cũng khá tốt.”
Nghe được lời này, Quách Uy lập tức lắc lắc đầu, nói: “Trừ phi là lão nhân, chân cẳng không linh hoạt, nếu không khuyên cậu đừng nên mua lầu một.
Hứa Trăn một bên thu thập trái cây, một bên hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
Quách Uy chỉ vào chung quanh, nói: “Cậu xem, mặt trời trên tầng ba bây giờ rất sáng, nhưng tầng một chỉ có thể chiếu vào sân, điều này khiến cho căn phòng bị u ám.”
“Ánh sáng không tốt, ẩm ướt, không thể được ánh sáng mặt trời khử trùng. Căn nhà như vậy nếu ở lâu sẽ không tốt cho sức khỏe."
Vừa nói, gã vừa trịnh trọng đề nghị với Hứa Trăn: "Nếu cậu muốn mua nhà, tôi khuyên cậu nên mua căn ở tầng giữa, thông suốt từ bắc chí nam, không sát đường…”
Hứa Trăn nghe gã nói rất có lý, cho nên nhịn không được lại hỏi: “Anh hiểu biết nhiều như vậy là vì mới mua phòng ở sao?”
Quách Uy nghe vậy thì nghẹn, sau một lúc lâu, gã quay mặt đi, trầm giọng nói: “…… Không phải, tôi mới mua nhà được sáu bảy năm.”
“Khoản vay gần như đã được hoàn trả, nhưng căn nhà thì vẫn chưa được giao.”
Hứa Trăn: “……”
Sáu bảy năm, còn chưa giao nhà? Đây không phải bị lừa sao?
Hơn nữa, đây là mua bằng một khoản vay, và "đã trả gần hết"... Lượng thông tin trong câu nói này thực sự hơi lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận