Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 303: Tám Bộ Bom Tấn Kinh Điển

Sự thật chứng minh, cũng không phải tất cả mọi người đều phù hợp với chương trình tạp
Hoặc đó là loại đặc biệt thông minh với đầy đủ các chương trình tạp kỹ, hoặc loại có tính cách cực kỳ đáng yêu, nếu không, tốt nhất là ngươi không nên để lộ mặt thật của mình trước ống kính.
Trước ống kính, mọi khuyết điểm sẽ được phóng đại đến vô cùng, mà nếu không cẩn thận, nhân cách vất vả xây dựng liền sụp đổ.
Phần trình diễn của Vương Hữu Lâm bị đánh giá là tiêu cực một cách không nghi ngờ gì nữa, ban cố vấn đều thống nhất bỏ ba phiếu từ chối, thậm chí phần bỏ phiếu của khán giả cũng bị bỏ qua.
Dưới sân khấu, người của Hoa Ảnh Truyền Thông vẫn đang nghĩ cách cứu Vương Hữu Lâm, nhưng sau khi nghe thấy những lời nhận xét như vậy, cuối cùng họ cũng không định nói gì nữa.
Đưa cậu ta tới tham gia chương trình này, chính là một sai lầm.
Lớn lên có trân quý không? Diễn xuất có thiên phú không?
—— Hoa Hạ lớn như vậy, giới nghệ sĩ trước nay cũng không thiếu người như vậy.
Bây giờ điều mà công ty cần xem xét không phải là làm thế nào để cứu cậu ta, mà phải làm gì với hai bộ phim truyền hình sắp tới mà cậu ta đã quay.
Tìm người quay lại? Hay là AI đổi mặt?
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến người ta đau đầu.
……
Đêm đó, chương trình được ghi hình đến hơn 12h đêm.
Khi phần biểu diễn của vòng đầu tiên đã kết thúc và các thí sinh chuẩn bị bắt đầu bốc thăm cho vòng thi thứ hai, thì Hứa Trăn cuối cùng cũng cay đắng nhận ra rằng, mình không có người thách đấu.
Mắt thấy mọi người ngồi trên hàng ghế cao nhất đều rôm rả đi xuống, vòng chơi thách đấu đầu tiên thành công đảo ngược vị trí, mà Hứa Trăn cũng chỉ có thể lẻ loi ngồi trên chỗ ngồi của mình, đảm nhiệm một nhân vật quần chúng.
Náo nhiệt là của bọn họ, tôi cái gì cũng không có.
Tổ đạo diễn lúc này liền cố ý sắp xếp một máy quay hướng về phía Hứa Trăn.
Nhìn thấy ánh mắt trông mong đang nhìn những người xung quanh của hắn, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, khiến tổng đạo diễn vui mừng khôn xiết.
Ai u, đây có phải là “Kẻ điên ham diễn” trong truyền thuyết đúng không?
Phát hiện bản thân không có cơ hội diễn xuất, cho nên liền lập tức mất mát?
Chậc chậc chậc, người trẻ tuổi a, đối với diễn kịch lại nhiệt tình như vậy, thật tốt!
Mà lúc này, ý nghĩ thật sự của Hứa Trăn lại là:
Tiền cát xê của vòng thứ hai a…. Một danh sách dài các khoản phí lên sân khấu, cứ như vậy liền biến mất, không còn đồng nào!
Chẳng lẽ lại dựa vào khoản thu ban đầu để trả khoản vay trong tháng này sao?
Chi bằng suy nghĩ tiếp thêm hợp đồng quảng cáo?
Bạn học Tiểu Hứa, người đang rơi vào trầm tư trong cơn khủng hoảng kinh tế của bản thân.
Sau khi đợt bốc thăm vòng thứ hai kết thúc, tất cả các diễn viên đều lui vào hậu trường, chỉ còn lại một mình Hứa Trăn bị giữ lại.
Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn hắn, nói: “Chúc mừng cậu, Hứa Trăn, trong vòng thứ hai không có người thách đấu, do đó được tự động thăng cấp lên vòng thứ ba.”
“…… n, cảm ơn.” Hứa Trăn cười đến thập phần miễn cưỡng.
“Ha ha ha……” Hiện trường vang lên một trận tiếng cười đầy thiện ý.
Người dẫn chương trình nói: “Chủ đề của vòng thứ ba là “Hồi ức kinh điển” được chia làm tám tiết mục.
“Tương ứng với các đoạn ngắn trong tám bộ phim và 16 nhân vật sẽ do cậu lựa chọn.
“Là người chơi đầu tiên tiến vào vòng thứ ba, cậu được ưu tiên lựa chon phim và vai diễn.”
Nói tới đây, hắn ta duỗi tay chỉ chỉ màn hình lớn: “Chuẩn bị tốt chưa?
“Để xem chúng ta có những bộ phim nào nào?
Hứa Trăn gật gật đầu, ý bảo có thể bắt đầu.
Ngay lập tức, ánh sáng và bóng tối lóe lên trên màn hình lớn phía sau sân khấu, tám tấm poster lớn với nhiều phong cách khác nhau xuất hiện trước mặt Hứa Trăn.
“A……”
Tại hiện trường, trước khi Hứa Trăn kịp thấy rõ đó là những bộ phim nào thì khán giả ở bên sân đã không kiềm chế được mà hét lên.
Bốn poster phía trên là: “Vô Gian Đạo”, “Bá Vương Biệt Cơ”, “Ngọa Hổ Tàng Long”, “Thiên Hạ Vô Tặc”.
Bốn poster còn lại ở phía dưới: “Tiêu Kiếm Kỳ Hiệp Truyện”, “Ẩn Núp”, “Đại Trạch Môn”, “Lượng Kiếm”.
Hứa Trăn nhìn tám poster trước mắt, kinh ngạc đến há to miệng.
Vì cái gì, vì cái gì phải làm lựa chọn đề? !
Hứa Trăn ngửa đầu, nhìn tám poster trên màn hình lớn phía sau, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Này, này rốt cuộc đều là những bộ phim thần tiên gì…
Bốn bộ điện ảnh, bốn bộ phim truyền hình.
Bất kỳ một bộ trong số chúng đều là những kiệt tác đỉnh cao, chỉ có thể được trên đầu ngón tay, trong cùng một lĩnh vực!
Nếu không phải ở ngay trên sân khấu “Tôi Là Phái Diễn Xuất”, thì quả thực Hứa Trăn ngay cả nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, bản thân cứ nhiên sẽ có cơ hội kén cá chọn canh trong tám bộ kịch này…
y, giết tôi đi!
“Hứa Trăn, hãy nói cho mọi người biết, sự lựa chọn của cậu là gì?” Một lát sau, người dẫn chương trình không thấy Hứa Trăn nói lời nào, liền chủ động mở miệng hỏi.
Hứa Trăn quay đầu lại theo phản xạ khi nghe thấy có người gọi tên mình, thế nhưng đầu óc của hắn thì không có cách nào thoát ra khỏi tám bộ phim này.
Tại thời điểm này, một màn hình nhỏ xung quanh khán phòng đã cắt cận cảnh khuôn mặt của hắn.
Chỉ thấy, gương mặt của Hứa Trăn hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt mộng bức, nhân tiện còn nuốt một ngụm nước miếng.
“Ha ha ha……”
Ngồi trên ghế cố vấn, Thẩm Đan Thanh chỉ vào Hứa Trăn, ha ha cười nói: “Trạng thái này của hắn chính là ba ngày không ăn cơm, đến hôm nay đột nhiên tiến vào nhà hàng buffet.
“Hơn nữa đó là bữa tiệc buffet hải sản cực kỳ sang trọng do chính đầu bếp tự tay chế biến tại chỗ.”
Nghe cô miêu tả như vậy, khán giả trong trường quay liền lập tức vang lên trận cười vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận