Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 346: Chỉnh Sửa Gấp Gáp

Tề Khôi quay đầu nhìn phía Hứa Trăn, vẻ mặt chết lặng.
Nếu vừa rồi người nói những lời này là Thẩm Đan Thanh, y còn cảm thấy có thể hy vọng.
Nhưng là Hứa Trăn……
Y thừa nhận kỹ năng diễn xuất của Hứa Trăn thật sự rất tốt, nhưng hắn mới chỉ là một thanh niên 20 tuổi, làm sao có thể dạy người khác diễn được?
Đoạn phim ngắn mà bọn họ diễn, nói khó thì không khó, nhưng nói đơn giản thì cũng không hề đơn giản.
Bốn người trên cùng một sân khấu, xung đột mâu thuẫn rắc rối phức tạp, khó mà có hiểu rõ mối quan hệ giữa các nhân vật trong 40 phút.
Vừa rồi Thẩm Đan Thanh mang bọn họ đi luyện tập trọn vẹn hết 10 tiếng, hiện tại còn hơn đến nửa tiếng nữa là phải lên biểu diễn, thời gian eo hép như vậy sao có thể điều chỉnh toàn bộ vở diễn?
Lỡ như bài không tốt, thậm chỉ khả năng còn không bằng bị đạn xuyên qua da đầu!
Tề Khôi há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi muốn điều chỉnh, nhưng mà…”
Y nói đến một nửa, liền nói không được nữa, biểu tình dị thường uể oải.
Suy nghĩ của Đinh Tuyết Tùng lúc này thực ra cũng giống với Tề Khôi, nhưng bởi vì trong phòng tập có máy quay nên cậu ta cũng phải hăng hái nói: “Cậu định chỉnh lại thế nào? Cứ nói nghe thử, chúng ta nhanh chóng thảo luận đi!"
Hứa Trăn không để ý tới cậu ta, mà là từ trên sô pha cầm lấy gối ôm, kéo ra khóa kéo, và che ống kính máy quay tự động trong phòng.
Đinh Tuyết Tùng thấy thế sửng sốt, nói: “Cậu làm như vậy là sao?”
Hứa Trăn nói: “Đừng phát sóng phần này.”
Đinh Tuyết Tùng: “……”
Được rồi, khi dễ máy quay tự động cũng là một phần được chấp nhận ở các chương trình tạp kỹ, nhưng việc chúng ta điều chỉnh kịch bản thì có gì không thể thu lại?
Ngươi đây là sợ mình chơi quá trớn, cho nên trước tiên liền nghĩ tiêu hủy chứng cứ phạm tội? ?
Hứa Trăn đương nhiên không phải muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội.
Ngược lại, hắn là sợ mọi người ở trước máy quay không thể tự nhiên khoa chân múa tay, cho nên mới dùng “thủ đoạn vật lý” này để che chắn tâm lý bị quấy nhiễu.
Nói thật ra, Hứa Trăn cũng không thích làm thủ lĩnh.
Nhưng lúc này chỉ có bốn người trong số họ ở phòng tập, mà nếu không có ai tiến lên vào lúc này, trận này xem như kết thúc.
——Những tấm gương của Trương Sam, Thẩm Đường còn đang ở trước mắt, và ai cũng biết phiên bản luyện tập vừa rồi nhất định sẽ bị ăn mắng.
Bây giờ nếu chúng ta không thảo luận về một giải pháp mà tất cả mọi người đều đồng ý, kết quả cuối cùng chỉ có khả năng là: sau khi lên sân khấu, mọi người thay đổi cách diễn theo ý riêng của mình, và hiệu quả cuối cùng có thể sẽ tồi tệ hơn phiên bản hiện tại.
Đinh Tuyết Tùng là một người tự cao tự đại, tâm lý của Tề Khôi rõ ràng đã suy sụp, mà kỹ năng diễn xuất của Đàm Tinh Tinh là tệ nhất.
Hứa Trăn một phen cân nhắc, cuối cùng vẫn là quyết định đứng ra.
Hiện tại nơi này chỉ có hắn, muốn diễn tốt liền có thể diễn tốt.
Hắn muốn thử cứu vở kịch này.
“Thời gian cấp bách, tôi cũng không khách sao nữa,” Hứa Trăn kéo chiếc ghế xếp của mình lên và ngồi đối diện với ba người còn lại, với vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi sẽ nói về ý tưởng của mình trước, nếu các cậu nghĩ nó khả thi, thì chúng ta sẽ điều chỉnh, còn nếu không được thì diễn như bản đã chuẩn bị trước, cái này được không? "
Vì hấp tấp nên mấy người cũng không nghĩ ra giải pháp khác, bởi vậy bọn họ đều ngập ngừng gật đầu đồng ý, trước cứ nghe hắn nói.
Hứa Trăn sau đó hắng giọng nói: “Đạo diễn Trần Tử An nổi giận vừa rồi chủ yếu vì hai lý do: thứ nhất, bối cảnh quá hỗn loạn, thứ hai là diễn xuất của các diễn viên không phù hợp với bối cảnh của nhân vật trong nguyên tác.
"Đội chúng ta cùng một vấn đề tồn tại, cho nên điều chỉnh chủ yếu từ hai phương diện này.”
Tốc độ nói không nhanh, ngữ điệu rất trầm, giọng điệu bình tĩnh lãnh đạm khiến người ta cảm thấy an tâm không thể giải thích được.
Hứa Trăn mở kịch bản và nói: “Trước tiên tôi sẽ nói về Triệu Nhị Hổ.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn sang Tề Khôi: “Triệu Nhị Hổ trong nguyên tác là một người có đầu óc đơn giản và tốt bụng, cậu muốn chỉnh thiết lập của nhân vật này, trên thực tế, chỉ cần một cảnh quay là đủ.
“Hắn chiêu hàng 4000 hàng binh trong thành Tô Châu, cũng không phải cảm thấy chính mình có công vĩ đại, mà là không cần thiết phải giết người, cho nên mới vui vẻ như vậy.
“Phần của cậu là cảnh thứ nhất, không cần úp úp mở mở, cũng không cần dào dạt đắc ý, trực tiếp dứt khoát lưu loát mà hô lên….”
Nói tới đây, Hứa Trăn kịch bản trong tay xuống, đứng dậy, ánh mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng sạch sẽ, trên mặt mang theo mừng rỡ khó mà ức chế, nói: “Đại ca, Ngọ Dương!”
Giờ khắc này, hắn tựa hồ là muốn làm một động tác gì đó để ăn mừng, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được, cho nên chân tay luống cuống mà hưng phấn kêu lên: “Tô Châu thành 4000 người, hàng!”
Ở phía đối diện hắn, Tề Khôi nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng dưng chấn động.
Nhân thiết! (Thiết lập nhân vật)
Đây quả nhiên là “Lập nhân thiết” !
Y không biết mấu chốt của vấn đề nằm ở đâu, nhưng khi nhìn thấy khoảnh khắc vừa rồi, y liền rõ ràng Hứa Trăn đang đóng một "Triệu Nhị Hổ" có phong cách y hết trong nguyên tác.
Làm thể nào có thể điều chỉnh chính xác như vậy?
Rõ ràng lời thoại giống nhau!
Hơn nữa trong phim gốc cũng không có một màn vừa rồi!
Nhìn thấy khóe miệng Tề Khôi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Hứa Trăn biết y có lẽ đã tán thành biểu diễn của mình, cho nên liền nói: "Nếu khả thi, chúng ta một lát nữa sẽ tập trung vào cảnh này.
“Ở những cảnh khác, xóa phức tạp và đơn giản hóa, thà rằng ngắn gọn hơn là làm ẩu.”
Nói tới đây, hắn cầm bút, trực tiếp vẽ vẽ vạch vạch một phen trên kịch bản, nói: “Điều tôi nhấn mạnh là mâu thuẫn giữa màn trình diễn trước đây của cậu và nhân thiết của người này, cậu nên xem lại nó, không cần những thứ khác, chúng ta hãy xem xét nó lần nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận