Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 644: Chuyển Biến Cảm Xúc

Đoạn diễn này cũng không dài, hai người rất nhanh đi đến phần cuối.
Hứa Trăn chỉ cảm thấy phong cách biểu diễn của Vương Văn Kỳ không quá khác biệt với dự đoán của mình. Dao động cảm xúc lớn, nhưng ông ấy lại có thể xử lý nó một cách hài hòa và vô cùng tự nhiên.
Hắn vừa định cảm tạ Vương Văn Kỳ đã giúp mình đối diễn, nhưng lại nghe đối phương nói: “Vừa rồi có vẻ hơi cứng, diễn thêm một lần nữa?”
Hứa Trăn nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Cứng sao?
Hắn hoàn toàn không cảm giác được có chỗ nào bị cứng.
Nhưng nếu tiền bối đã muốn diễn thêm lần nữa thì hắn tự nhiên không thể từ chối, vì thế hai người liền trở về vị trí vừa rồi.
Một lát sau, Vương Văn Kỳ lại đi đến sau lưng Hứa Trăn.
“Ngươi đang đọc cái gì đó?”
Vương Văn Kỳ thẳng thừng rút phần kịch bản dưới tập báo chí, quơ quơ trên không trung, cười lạnh: “Đây là “Chăm chỉ đọc sách” mà ngươi nói sao?”
Ông ta vừa thốt ra lời này, những người xung quanh lập tức hai mặt nhìn nhau.
Lần này, ngữ khí trong lời thoại của Vương Văn Kỳ hoàn toàn bất đồng với vừa rồi!
Ông không tức giận, không gầm rú, nhưng trong giọng nói lại nồng đậm ý vị châm chọc, khiến cho người đối diện có thể cảm nhận được lửa giận của ông.
Lúc này, Hứa Trăn đứng ở phía đối diện, muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vẫn ngạnh cổ lên, đáp: “Đây không phải là oai thư…”
Hứa Trăn ngừng lại chốc lát, giống như cho mình thêm can đảm, sau đó mới ngạnh cổ kêu lên: “Đây là tư tưởng mới!”
……
Ngay lúc này, đạo diễn Trần Tử An đang đứng ở bên sân quan sát liền không che giấu được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt.
Lợi hại a!
Vương Văn Kỳ lão sư đã chuyển đổi hai phương pháp biểu diễn khác nhau và không hề báo trước. Tuy nhiên điều kinh ngạc hơn là, Hứa Trăn lại có thể thoái mái đối diễn với ông!
Trần Tử An xoa eo đứng ở một bên, trong lòng âm thầm bội phục.
Bất quá thật đáng tiếc, hai loại phương pháp diễn xuất này đều không phù hợp với tâm ý của ông, thật ra ông muốn một người phụ thân sủng nịch vô hạn và đặt kỳ vọng cao đối với con trai…
Ông mới chỉ nghĩ ra ý tưởng này thì cách đó không xa, hai cha con bọn họ lại bắt đầu tràng biểu diễn thứ ba.
“Đây là “Chăm chỉ đọc sách” mà ngươi nói?” Vương Văn Kỳ phe phẩy kịch bản trong tay, âm điệu trầm thấp mà vô lực.
Ánh mắt ông nhìn Hứa Trăn mang theo nồng đậm thất vọng, cả người giống như già đi năm tuổi.
Hứa Trăn ngẩn ngơ nhìn lão cha ở trước mặt, cảm giác chột dạ do bị lộ tẩy trong nháy mắt hóa thành áy náy sâu sắc.
Hắn cúi đầu xuống, khô khan nói: “Đây không phải “Oai thư”, đây là tư tưởng mới….”
Càng nói, giọng hắn càng trầm xuống, như thể hắn thậm chí còn không tin vào lời ngụy biện này.
Bên sân, Trần Tử An nhìn nhìn, theo bản năng mà há to miệng.
Vẫn là lời thoại vừa rồi, một chữ cũng không thay đổi.
Tuy nhiên, sự thay đổi cảm xúc của hai diễn viên trong cảnh dẫn đến ba hiệu ứng hoàn toàn khác nhau trong toàn cảnh!
Một cảnh diễn đơn giản như vậy nhưng quả thực đã sắp bị đôi phụ tử này diễn đến đẳng cấp thần tiên!
“Ngọa tào……”
Giờ khắc này, đám người đang vây xem ở quanh phim trường liền nhịn không được mà muốn chửi má nó.
Gặp qua huyễn kỹ, nhưng lại chưa từng thấy trường hợp nào huyền ảo như vậy!
Quá mức sống động!
Những người này hoặc là nhân viên công tác, hoặc là diễn viên quần chúng của cảnh tiếp theo, bọn họ cũng đã sớm quen với tình huống diễn xuất bùng nổ trong đoàn phim thần tiên “Thập Nguyệt Vi Thành”.
Tuy nhiên, kỹ năng diễn xuất của các đại thần tốt như thế nào và cụ thể tốt ở đâu thì chỉ nhìn một vài cảnh đơn thuần cá biệt cũng khó để nói rõ ràng.
Nhưng cảnh vừa rồi thì hoàn toàn bất đồng.
Trong cùng một đoạn đối thoại, hai cha con đứng trong sân có thể biểu đạt bằng ba phương thức khác nhau, sinh ra ba cảm quan hoàn toàn bất đồng.
Kỹ thuật diễn xuất nghịch thiên đến mức như vậy, cho dù là người mù cũng có thể nhìn ra được.
Lúc này, nhiếp ảnh gia trong đoàn phim đã sớm đưa máy ghi hình trong tay lên, hứng thú bừng bừng mà thu lại đoạn biểu diễn đẳng cấp này.
Phim chính thì có gì hay?
Cảnh hậu trường mới là nơi chứa đựng tinh hoa!
Thế nhưng chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là những âm thanh “Ngọa tào, ngọa tào” vang vọng xung quanh thật sự rất vướng bận, đám phàm nhân này, kêu la cái gì hả!
Một đám chưa hiểu việc đời.
Nhiếp ảnh gia khinh thường mà khiêng máy quay phim lên vai, tìm một góc quay thích hợp, đồng thời không tiếng động mà làm ra khẩu hình “Ngạo tào”.
……
Mà cùng lúc đó, người khơi mào ra ba đoạn phong ba vừa rồi, Vương Văn Kỳ cũng không cảm thấy mình đang phô trương kỹ năng.
Bất quá chỉ là sáng tác bốn loại phương pháp mà thôi, nhìn thì thú vị nhưng thật ra lại không có quá nhiều ý nghĩa thực tế.
Vương Văn Kỳ chỉ nghe Lương Võ Triết nói, Hứa Trăn rất am hiểu bắt chước phong cách diễn xuất của người khác, vì thế tâm huyết dâng trào, muốn thử hắn.
Kết quả không nghĩ tới……
Này đâu chỉ là am hiểu, quả thực là chuyên gia bắt chước!
Đã rất lâu rồi, Vương Văn Kỳ chưa nhìn thấy một người trẻ tuổi biết diễn kịch như vậy.
Cho dù bị mình làm khó nhưng Hứa Trăn vẫn có thể nắm bắt chính xác điểm cảm xúc, đưa ra phản hồi phù hợp và đảm bảo rằng phong cách của cảnh quay là thống nhất.
Cái gọi là “Nam phụ xuất sắc nhất” phải nên dùng cho một diễn viên như thế này!
Trách không được Lương Võ Triết lại dành cho hắn nhiều lời khen ngợi như vậy, đứa nhỏ này đúng là có chút bản lĩnh.
Nhân vật Lý Sùng Quang này đối với hắn có thể nói là nhân tài không được trọng dụng, lấy thực lực hiện tại của hắn, đủ để gánh được bất kỳ nhân vật nào trong phim.
Thế nhưng cũng tốt, Sùng Quang và Lý Ngọc Đường có nhiều cảnh phối hợp với nhau, hắn diễn Sùng Quang, ta càng được thoải mái…
Nghĩ như vậy, khóe miệng Vương Văn Kỳ nhịn không được mà hơi hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Hứa Trăn cũng trở nên hòa ái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận