Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 361: Đừng Hỏi Thăm "Học Bá"

Nhờ sự thay đổi tinh tế trên nét mặt của Lương Mẫn Anh, Hứa Trăn mới cảm nhận rõ ràng tình yêu ngọt ngào và sâu đậm giữa đôi vợ chồng trung niên.
Tuy nhiên, chỉ một cảnh xuống xe đơn giản như vậy thôi nhưng đã được cô diễn xuất vô cùng trọn vẹn, khiến người xem không thể không phục.
Diễn xuất là gì? Mà diễn viên đỉnh cấp là như thế nào?
Hôm nay, Hứa Trăn coi như đã mở rộng thêm vốn kiến thức của mình.
Rõ ràng, đêm qua người ta còn cùng mình ăn mì gói, nhưng vừa quay đầu lại đã có thể tùy tùy tiện tiện diễn xuất đến cấp bậc này.
Cái này sao có thể không khiến mình ngưỡng mộ đây?
Ngay sau đó, hai huynh đệ Truyền Võ hưng phấn mà xách theo hành lý, đẩy cánh cửa gỗ đi vào sân.
Kết quả là khi bước vào cửa, liền phát hiện nơi này giống y hệt sân nhà của họ khi còn ở Lỗ Trung.
Nhà gỗ lát gạch, mái lợp bằng cỏ khô, hàng rào gỗ, ngô, tỏi, ớt khô và các nông sản khác treo trên tường...
Truyền Võ cùng Truyền Kiệt hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Truyền Võ mới quay đầu lại, kêu lên: “Nương, sao nhà này giống hệt như nhà của chúng ta vậy?”
Lúc này, nước mắt trên khuôn mặt người mẹ đã đảo quanh hốc mắt.
“Truyền Võ, Truyền Kiệt…”
Âm thanh cô hơi hơi run, quay đầu nhìn về phía Chu Khai Sơn đang đứng ở phía sau, rồi nói vời hài tử của mình: “Mau, kêu “Cha” đi!”
Lời này vừa ra, Truyền Võ, Truyền Kiệt tức khắc ngây ngẩn cả người, lập tức quay đầu nhìn phía “Mã xa phu” kia.
Mà “Mã xa phu” kia cười hắc hắc, cởi bỏ chiếc khăn quấn trên mặt, lộ ra diện mạo thật.
“A……”
Truyền Võ lập tức hô một tiếng nhỏ, nhìn phụ thân cùng khuôn mặt mình tưởng tượng trong trí nhớ, khó có thể tin mà há to miệng, lẩm bẩm nói: “Cha?”
Chợt, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía mẫu thân, tựa hồ là muốn xác nhận chuyện này.
Tề Khôi đóng vai Truyền Kiệt, vẻ mặt dại ra mà trừng mắt nhìn Chu Khai Sơn, vừa muốn mở miệng, thì đạo diễn đột nhiên hô lên: “Cắt!”
Chợt, tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt khẽ nhíu mày, nói: “Trạng thái vừa rồi của Hứa Trăn rất tốt, nhưng Tề Khôi thì hơi thiếu chút ý tứ.”
“Phụ thân cậu đã rời nhà khi cậu còn rất nhỏ, cậu nhất định là không thể nhớ rõ bộ dáng ông ta như thế nào…”
Trương Tân Kiệt cùng Tề Khôi bẻ xả nửa ngày, mới nói: “Phía trước đã qua, bây giờ bắt đầu từ màn thứ ba, khi Chu Khai Sơn tháo khăn choàng trên mặt xuống, nào chúng ta lại diễn một lần!”
……
Chỉ một cảnh đơn giản như vây, trùng phùng sau bao nhiêu năm, nhưng một nhà bốn người bọn họ liền quay tổng cộng tám lần mới có thể đạt được yêu cầu của đạo diễn.
Mà hơn một nửa trong số tám lần này là vì Tề Khôi.
Về phần Hứa Trăn, hắn diễn rất tốt và không ít lần được đạo diễn khen ngợi.
“Phông nền” Tề Khôi chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt muốn chết, y u oán nhìn thoáng qua Hứa Trăn bên cạnh, lòng tràn đầy uể oải.
—— Đáng lẽ không nên hỏi “Học bá” ôn bài hay chưa!
Ngay cả khi người ta chắc chắn đạt 90 điểm, thì họ vẫn sẽ nói với ngươi rằng họ chưa ôn tập tốt!
Kết quả ngươi cái tên học tra này còn ngu ngốc cho rằng người ta thật sự không có ôn tập……
Đúng là nằm mơ!
Quay xong trận này, thời gian chưa đến 11 giờ.
Bất quá, đạo diễn Trương Tân Kiệt cuối cùng cũng có chút lương tâm, nói quay một hồi thì chính là quay một hồi.
Sau khi cảnh quay này kết thúc, ông ta lập tức bảo đoàn phim dừng công việc, kéo thiết bị rồi cùng các diễn viên vui vẻ thoải mái rời trường quay, trở về địa điểm để ăn cơm.
Hứa Trăn và những người khác, vốn đã mệt mỏi đến mức hai mắt nhìn thấy sao vàng, hiện tại đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường về rộn rã tiếng cười nói, cả đội ngũ đột nhiên chuyển từ đi qua Quan Đông thành lữ đoàn tham quan.
Sâu trong núi chẳng có mấy bóng người, dọc đường đi, Hứa Trăn và những người khác thậm chí không nhìn thấy một "đồng hương". Điều duy nhất họ nhìn thấy là một kiểm lâm mặc sắc phục rằn ri đang tuần tra trong rừng, tay cầm loa phóng thanh tuyên truyền khẩu hiệu "Phòng chống cháy rừng, mọi người đều có trách nhiệm.", âm thanh coi như đủ vang vọng toàn bộ núi rừng trống trải.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp hòa với hơi thở thơm tho của đất sau cơn mưa, nghe trong trẻo và dễ chịu đến không thể giải thích được.
Đến giờ ăn trưa, Hứa Trăn rốt cuộc cũng hiểu tại sao đoàn làm phim "Đi Quan Đông" lại không cho diễn viên mang theo trợ lý.
Cũng không phải cố ý muốn cho đại gia nhớ khổ tư ngọt, mà là, sinh hoạt phí của bên này thật sự là có điểm cao.
Gần đây không có tiệm cơm, vì giải quyết vấn đề ăn cơm, đoàn phim tự mang theo đồ dùng nhà bếp, nguyên liệu nấu ăn cùng đầu bếp lại đây, chính mình đứng bếp, chính mình nhóm lửa nấu cơm.
Mỗi một búp cải trắng, mỗi một túi gạo, mỗi một thùng dùng để uống nước đều là đoàn phim chính mình phái xe kéo vào, bởi vậy nếu mỗi người đều mang trợ lý, miệng ăn cơm lập tức liền tăng gấp đôi, quả là không thể gánh vác nổi.
……
Sau hơn một tuần, cảnh quay trong rừng sâu cuối cùng cũng hoàn thành.
Đoàn phim gấp rút hoàn thành nhiệm vụ quay phim trước khi ngọn núi được chỉ định là khu bảo tồn thiên nhiên, trái tim mà đạo diễn Trương Tân Kiệt treo lên suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng được thả về trong bụng.
Cuối tháng 6, đoàn phim "Đi Quan Đông" rút khỏi rừng, trở lại nội thành, tổ chức nghi thức khai máy.
Các diễn viên chính khác không có mặt trước đó cũng đều đồng thời tiến tổ, nhân viên chủ sang tề tụ một đường đông đủ.
Vào ngày khai máy, Hứa Trăn đã nhận ra sự khác biệt sâu sắc giữa "Đi Quan Đông" và các bộ phim truyền hình, điện ảnh khác mà hắn đã quay trước đó.
Nói chung, thành phần tham dự buổi lễ chỉ giới hạn ở đạo diễn và một số diễn viên chính, sau khi đặt lễ đài, thắp hương cao, vén khăn đỏ trên máy quay và trả lời câu hỏi của phóng viên thì gần như kết thúc.
Nhưng mà “Đi Quan Đông” thì hoàn toàn khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận