Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 463: Vì Nghĩa Diệt Thân

Cuối năm trước khi hắn đi thăm ban ở đoàn phim “Săn Ảnh”, có nghe được Từ Hạo Vũ hiên nganh đọc “Mặt trời lặn sau núi” khi quay phim, lúc đó Hứa Trăn còn nghĩ người này lười biếng dùng mánh lới, không chịu cố gắng.
Nhưng hiện tại hai người cùng ở trong một đoàn phim, Hứa Trăn mới phát hiện, Từ Hạo Vũ đơn giản là có đầu óc không thể hoạt động tốt…
Gã rõ ràng rất nghiêm túc xem qua kịch bản của “Dương Gia Tướng”, nào là bôi bôi vẽ vẽ, đọc kỹ lời thoại đến mức kịch bản cũng nhàu nát.
Trong buổi tập thể dục sáng nay, Hứa Trăn cũng đã nhìn thấy gã cầm kịch bản, đọc lời thoại của mình từ đầu đến cuối rất nhiều lần, thậm chí còn nghiêm túc làm một tờ phao nhỏ dán trên cánh tay.
Thế nhưng khi đến phim trường hắn vẫn quên thoại.
Có đôi khi, con người thật sự không thể tranh chấp với vận mệnh của mình….
Hứa Trăn không dám nói kỹ thuật diễn xuất của mình mạnh đến mức nào, nhưng nếu so với Từ Hạo Vũ thì đúng là mạnh hơn rất nhiều.
Nói như thế nào thì hai người cũng là huynh đệ ở trong bộ phim này, cho nên Từ Hạo Vũ thành tâm thỉnh giáo, Hứa Trăn vẫn nguyện ý giúp đỡ gã trong khả năng của mình.
“Kẽo kẹt ——”
Hứa Trăn đẩy cửa căn phòng ra, chưa kịp trở về phòng ngủ th đã thấy thân hình cao gầy của Từ Hạo Vũ nép vào ghế sô pha trong phòng khách, tinh thần không còn hứng thú bừng bừng như lần chơi game trước mà giống như biến thành một quả bóng bay bị rút hết hơi.
“Làm sao vậy Hạo Vũ ca?” Hứa Trăn hỏi, “Có cần tôi giúp không?”
Từ Hạo Vũ nghe được giọng nói của hắn thì buồn bã ỉu xìu mà ngẩng đầu lên, nói: “A, đúng vậy, cần a…”
Nói xong, gã giơ kịch bản trong tay lên, lắp bắp nói: “Lát nữa giúp tôi luyện tập một chút.”
Hứa Trăn thấy trạng thái của gã không đúng, nhưng cũng không có hỏi nhiều mà chỉ gật đầu nói: “Được rồi, chờ một lát, tôi đi tắm trước.”
……
Mười phút sau, Hứa Trăn cầm kịch bản của mình đi vào phòng khách, nhìn thấy bộ dáng gục đầu ủ rũ của Từ Hạo Vũ thì hỏi: “Hiện tập luyện tập luôn sao? Anh có muốn nghỉ thêm một lát nữa hay không?”
“Ai……”
Từ Hạo Vũ nhịn không được thở dài một tiếng, mặt mày ảo nảo nói: “Hứa Trăn, cậu nói xem, có phải tôi không thích hợp để trở thành diễn viên hay không?”
Hứa Trăn: “……”
Anh có muốn nghe lời nói thật không?
Trước những lời hoài nghi về cuộc sống của thái tử gia, hắn cũng không thể miễn cưỡng đi an ủi, cho nên đành phải uyển chuyển nói: “Diễn viên không phải nghệ thuật gia, đây chỉ là nghề bình thường.”
“Mấu chốt không phải không thích hợp mà anh nghĩ mình có thể làm được hay không.”
“Từ nhỏ tôi đã muốn trở thành minh tinh!” Từ Hạo Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội, nói: “Trước đó tôi ra mắt với tư cách là một thành viên của nhóm nhạc, tuy nhiên tôi lại không thể nhảy tốt.”
"Sau đó, tôi trở thành ca sĩ solo, nhưng hát không hay."
"Bây giờ tôi đã chuyển sang nghề diễn viên, nhưng kỹ năng diễn xuất của tôi không tốt."
Vẻ mặt Từ Hạo Vũ chán nản nói: “Tôi cảm thấy mình thật vô dụng!"
Hứa Trăn: “……”
Nếu loại người này được sinh ra trong một gia đình bình thường, họ thường sẽ từ bỏ giấc mơ trở thành một ngôi sao.
Từ Hạo Vũ thở dài một tiếng, đem kịch bản đặt lên bàn trà, nói: “Xin lỗi, có một việc tôi phải xin lỗi cậu.”
Hứa Trăn hỏi: “Chuyện gì?”
Từ Hạo Vũ rũ đầu, nói tiếp: “Vừa rồi cha tôi nói, ông ấy cảm thấy thực lực của tôi không xứng ở lại đoàn phim “Dương Gia Tướng”.”
“Quay thêm hai ngày nữa, nếu còn không được thì đổi diễn viên khác.”
Hứa Trăn nghe vậy, không khỏi sửng sốt một hồi.
Vì hiệu quả của cả một bộ phim, Từ tổng dự định tìm người khác thay thế con trai mình sao?
Đây…. có nên tính là vì nghĩa diệt thân trong giới điện ảnh hay không?
Từ Hạo Vũ cười một cách miễn cưỡng: “Vốn dĩ ông ấy muốn đổi ngay lập tức nhưng là ta mặt dày mày dạn một hai xin ông ấy thêm một cơ hồi nữa.”
“Cho nên, tràng diễn “Thiên Ba phủ” vào ngày mai của chúng ta, nếu như hiệu quả không được thì cậu có khả năng phải quay lại tất cả.”
“Thật sự rất có lỗi với cậu, tôi xin lỗi.”
Hứa Trăn hơi giật mình.
Sau một lúc lâu, hắn nhìn thấy bộ dáng tinh thần suy sụp, không còn gì luyến tiếc của Từ Hạo Vũ, tâm cũng mềm nhũn, nói: “Không có gì phải xin lỗi cả, tôi thích diễn xuất, diễn nhiều thêm mấy lần cũng không thấy phiền, cho nên anh không cần cảm thấy áp lực.”
Vừa nói, hắn vừa cầm lấy kịch bản mà Từ Hạo Vũ đặt trên bàn, tiện tay mở ra, cười nói: “Vậy thì chúng ta sẽ có một “khóa huấn luyện đặc biệt” vào tối nay."
Hứa Trăn lật đến đoạn “Thiên Ba Phủ thỉnh tội” trong kịch bản, lại lấy ra một cây bút, nói: “Thật ra cảnh này khó khăn nhất vẫn là tôi, về phần Lục Lang thì khá tốt.”
“Tiết tấu, ngữ tốc, anh cứ theo tôi, tôi mang anh diễn.”
“Còn những thứ khác, trước tiên chúng ta tập một lần, có vấn đề gì thì cứ cùng nhau thảo luận.”
Hứa Trăn ngẩng đầu lên, nhìn Từ Hạo Vũ, nghiêm túc nói: “Anh không cần uể oải nhu vậy, không có ai từ nhỏ đã biết diễn kịch.”
“Mọi người đều bắt đầu từ việc bắt chước diễn xuất của các tiền bối, sau đó mới dò dẫm đi từng bước một.”
“Chỉ cần anh đủ nỗ lực, đủ cải thiện thì nhất định sẽ có tiến bộ.”
Nói, hắn nhoẻn miệng cười, “Xa không nói, trước hết hãy diễn cảnh này thật tốt, khi nào có thời gian thì nói những chuyện còn lại."
Từ Hạo Vũ nhìn biểu tình tràn đầy tự tin của Hứa Trăn, không biết vì sao, bỗng nhiên cảm giác thập phần an tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận