Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 259: Sạch Sẽ

Hứa Trăn lắng nghe những lời bàn tán của những người xung quanh thì biết người này chính là Tề Khôi, người mà Đinh Tuyết Tùng vừa nói là được "nội bộ điều động" để biểu diễn võ thuật.
Hắn ngồi ở trong một góc, đại khái đánh giá người này một phen.
Làm sinh viên tốt nghiệp Kinh Ảnh, diện mạo của Tề Khôi chỉ có thể tính là đoan chính, chứ không quá xuất sắc.
Mắt nhỏ, mũi tẹt, mặt hình chữ điền, khoảng cách giữa hai mắt hơi rộng tạo cảm giác chân thật, giản dị.
------- Người này xác thật có phần giống Chu Truyền Võ.
Chính xác mà nói, hắn ta rất giống với những người trẻ tuổi “Đi Quan Đông” trong bối cảnh thời đại đó.
Hứa Trăn lấy ra di động, dùng màn hình chụp lại khuôn mặt của mình, cảm giác có chút chột dạ.
Năm nay, hắn vẫn cố tình trang điểm kiểu "Con người cứng rắn" góc cạnh rõ ràng, và kiểu tóc cạo tròn.
Nhưng hoá trang không phải dịch dung, Hứa Trăn tự mình hiểu lấy: Chính mình cùng “Chu truyền võ” được miêu tả trong kịch bản, đích xác tồn tại chênh lệch nhất định.
Liệu khoảng cách này có thể được bù đắp bằng kỹ năng diễn xuất hay không, hắn không thể biết được, chỉ có thể do đạo diễn đánh giá.
Cảm giác “chưa được tin tưởng” về nhân vật này khiến Hứa Trăn rất bất an.
“Tổ Chu Truyền Võ, số 2, tới rồi sao?”
Chỉ chốc lát sau, nhân viên công tác một lần nữa đi ra, kêu số thứ tựu tiếp theo.
Hứa Trăn hít sâu một hơi, đứng dậy, lại lần nữa hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Hắn thực may mắn khi bản thân được xếp ở vị trí số 2, điều này ít nhất cho thấy đoàn làm phim lạc quan hơn về hắn.
Người phụ trách gọi số thứ tự là một cô gái có vẻ ngoài trẻ trung, nhìn qua tuổi không quá lớn.
Trên đường đến phòng thử vai, cô gái lén lút liếc nhìn Hứa Trăn phía sau, đi chậm lại một chút, nói nhỏ: "Khi vào phòng, cậu sẽ thấy người đàn ông mập mạp đang ngồi ở giữa, chính là Vương Giản Xuyên, là đạo diễn casting.
“Tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt ngồi ở vị trí trong cùng.
“Nếu lát nước Vương đạo nghi ngờ cậu thì cũng đừng hoảng hốt, lời của ông ta nói không tính.
“Trương đạo mới là người cuối cùng quyết định.”
Nghe được lời này, Hứa Trăn sửng sốt, vội vàng cảm tạ đối phương.
Cô nương hơi hơi mỉm cười, tăng tốc độ, một lần nữa kéo rộng khoảng cách giữa cô và Hứa Trăn.
9h20 sáng, buổi thử vai đầu tiên của tổ Chu Truyền Võ đã kết thúc.
Đạo diễn tuyển chọn (Casting) Vương Giản Xuyên ngồi ở vị trí giám khảo chính, nhìn xuống lý lịch trên tay của Tề Khôi, nói: "Hình ảnh rất vừa vặn, kỹ năng diễn xuất của hắn cũng rất xuất sắc, tôi cảm thấy cậu thanh niên này không tồi.”
Tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt ngồi ở ghế trong cùng, sau một lúc suy nghĩ, mới nói: “Nhìn kỹ rồi hẵn quyết định, biết đâu sẽ có bất ngờ.”
Vương Giản Xuyên không tỏ ý kiến, đặt sơ yếu lý lịch của tề Khôi sang một bên, và cầm thông tin của nam diễn viên thứ hai.
“Hứa Trăn……”
Vương Giản Xuyên bĩu môi.
Ban đầu lúc ông ta sàng lọc diễn viên, cũng không quá suy xét nhiều đến Hứa Trăn, đều là do tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt một hai phải ngạnh nhét vào.
Mặc dù sự nổi tiếng gần đây của "Máu Đào Kiếm" đã khiến thanh niên này trở nên nổi tiếng, nhưng Vương Giản Xuyên cho rằng khí chất và hình tượng của Hứa Trăn quá xa so với chủ đề của "Đi Quan Đông", mà nếu cố chấp sử dụng đối phương, nhìn qua sẽ không được nhất quán.
Nếu phải nói, ông ta cảm thấy Hứa Trăn có thể đóng vai nguyên soái trẻ tuổi hoặc Quy Điền Nhất Lang.
Nhưng hai vai diễn này quá mức phụ, người ta khẳng định không muốn diễn.
Về phần lão tam Chu Truyền Kiệt…
Ăn ngay nói thật, nếu Vương Giản Xuyên có đủ sức để quyết định, thì ngay cả Truyền Kiệt, ông ta cũng không giao cho Hứa Trăn.
----Nếu để Hứa Trăn diễn Truyền Kiệt, vậy sẽ quá dìm hàng nhan sắc của Truyền Võ và Truyền Văn.
Không có biện pháp, cái đẹp và cái xấu của con người đều sinh ra ở hai mặt đối lập.
Ông ta không thể tưởng tượng được, sẽ như thế nào nếu phong cách của Hạ Tuyết Nghi hay Hoa Vô Khuyết bị trộn lẫn vào đội hình “Đi Quan Đông”.
“Đang đang đang!”
Đúng lúc ông ta đang suy nghĩ thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
Vương Giản Xuyên xoa xoa thái dương, ngồi ngay ngắn lại.
Một lúc sau, một thanh niên dáng người cao gầy đĩnh bạt từ ngoài bước vào.
Hắn xoay người đem cửa đóng lại, bình tĩnh mà đi đến không gian trống ở giữa phòng, hơi hơi khom người nói: “Các vị lão sư hảo, tôi là Hứa Trăn, năm nay 20 tuổi, đến thử vai Chu Truyền Võ.”
Nghe thấy loạt lời giới thiệu này, Vương Giản Xuyên hơi giật mình.
Ông ta ta ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt, sau đó nhìn ảnh chụp sơ yếu lý lịch trên tay, không khỏi nheo mắt lại.
Ái chà?
Có vẻ như nó khác xa với những gì ông ta tưởng tượng?
Vương Giản Xuyên chống cằm, nghiêm túc đánh giá cậu thanh niên trước mặt:
Đầu tóc tròn trịa, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt sâu và trong veo, trên mặt nở nụ cười sang sảng.
Nước da của hắn rất trắng, nhưng không có một chút bột son phấn, rất tự nhiên và tươi mát.
"Sạch sẽ" - đây là ấn tượng đầu tiên của Vương Giản Xuyên đối với Hứa Trăn.
Mặc dù vẫn có một khoảng cách nhất định giữa hình tượng của hắn và Chu Truyền Võ trong bộ kịch, nhưng ít nhất hắn đã chuyển từ thời cổ đại sang thời hiện đại một cách thành công, từ gươm giáo chuyển sang đồng ruộng.
Nếu mặc trang phục và trang điểm phù hợp, xét về khí chất, Hứa Trăn có thể đóng phim thể loại niên đại.
Ít nhất thì cũng không sao khi đóng vai một thanh niên có học thức hay gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận