Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 262: Thêm Một Cơ Hội

Trương Tân Kiệt nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Ai? Người này là Hứa Trăn? ?
Ông ta vội vàng đem mắt kính đeo lên, định nhìn kỹ nam diễn viên.
—— Thật là Hứa Trăn này.
Tuy nhiên, sự khác biệt giữa Hứa Trăn lúc này và cảm giác khi mới đến đây là vô cùng lớn.
Trước đó, lúc hắn vào đây, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tinh thần phấn chấn bồng bột.mà hiện giờ lại lù lù như núi, toàn thân lộ ra thà gãy chứ không chịu cong bất khuất cùng không sợ.
Nếu không xem mặt, chỉ nhìn một cách đơn thuần dáng người bước chân, quả thực là khác nhau như hai người.
Hứa Trăn lúc này cũng không có xem vẻ mặt của các giáo khảm, mà là cằm khẽ nhếch, nhìn thẳng phía trước, biểu tình kiên nghị lạnh lùng.
Nghe được câu hỏi của Vương Giản Xuyên, hắn cất cao giọng nói: “Đạo diễn, thỉnh ngài lại cho tôi một lần cơ hội, tôi muốn thử phân đoạn của Truyền Võ sau khi tòng quân!”
Vương Giản Xuyên kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mắt, nghi hoặc mà nhìn lý lịch trong tay, nói: “Vị diễn viên thứ 13 đâu?”
Hứa Trăn ngẩng đầu, trung khí mười phần nói: “Báo cáo đạo diễn! Vừa rồi trong lúc đình chỉ kêu tên, vị diễn viên kia cho rằng người được chọn đã định, cho nên từ bỏ thử vai mà về trước rồi!”
“Phốc……” Vương Giản Xuyên nghe câu chữ rõ ràng mà hắn hô lên, không khỏi dở khóc dở cười.
Ông ta do dự mà nhìn về phía một bên tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt, đợi đến khi đối phương khẳng định mới hồi đáp sau, ông ta gật đầu nói: “Được rồi, vậy cho cậu một lần cơ hội đi, tôi sẽ chọn cho cậu một phân đoạn khác.”
Hứa Trăn nhận được sự đồng ý, thì trong mắt hiện lên một tia vui mừng.
Hắn vừa nhìn thấy người mặc quân phục của quân đội Đông Bắc đến thử vai, thì lập tức nghĩ tới lời Nhâm Bằng Phi nói qua điện thoại, vừa vào cửa đã nói điển cố: "Quan Mỗ đến muộn.”
Hứa Trăn vừa mới tham gia khóa huấn luyện quân sự học kỳ này, cho nên cũng đã có một số kinh nghiệm với việc đứng trong tư thế quân đội.
Hắn liền nghĩ, có thể hay không noi theo Lục tiền bối, đem khí thể bày ra trong buổi thử vai.
Vì thế Hứa Trăn phát động năng lực đồng tiền của mình để mượn trang phục, dự định đợi giờ nghỉ trưa sẽ tìm đạo diễn hỏi xem có thể diễn thêm một lần nữa hay không.
Kết quả, hiện trường có không ít người bỏ diễn, hắn đơn giản trực tiếp cầm số báo danh của một người mà đi vào.
Giờ khắc này, Hứa Trăn thoáng có chút chột dạ.
Ai, thật đúng học chuyện xấu của người ta, Kiều ca đây là lây cho ta mà…
Một lát sau, đạo diễn tuyển chọn Vương Giản Xuyên đã chọn một trang của kịch bản, đưa cho Hứa Trăn và nói, "Nào, hãy thử cái này xem, vẫn là tôi sẽ hỗ trợ cậu.”
Hứa Trăn nhìn lướt qua nội dung kịch bản và thấy đó là giai đoạn bùng nổ sau biến cố “18 tháng 9”, lúc này Chu Truyền Võ đang gọi điện cho thiếu soái để bàn về chuyện đánh tiếp hay không.
Sau khi xem nó khoảng nửa phút, Hứa Trăn gật đầu và nói: “Ngài bắt đầu đi.”
Vương Giản Xuyên đã trải qua một lần hỗ trợ, cho nên lần này ông ta cũng không ngạc nhiên với tốc độ đọc lời thoại của Hứa Trăn, vì vậy ông bắt đầu hắng giọng và nói, “Truyền Võ, ngươi có biết chuyện gì xảy ra Phụng Thiên và Trường Xuân không?”
“Đã biết.”
Hứa Trăn mày nhíu lại, cầm trong tay chiếc micro không tồn tại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiếu soái, hạ lệnh khai chiến đi!”
Vương Giản Xuyên lắc lắc đầu, niệm lời kịch nói: “Khai chiến với người Nghê Hồng, tuyệt đối nằm ngoài khả năng ứng đối của quân Đông Bắc chúng ta.
“Chúng ta phải tuân theo lệnh của chỉ huy trung ương và tranh thủ để liên minh quốc tế đứng ra làm trung gian.”
Nghe xong mấy lời này, Hứa Trăn há miệng thở dốc, cấp bách nói: “Thiếu soái, những kẻ bên liên minh quốc tế không thể tin!
“Bao nhiêu lần rồi, bọn họ có lần nào giúp Hoa Hạ chúng ta chưa?”
Khi nói chuyện, hô hấp của hắn trở nên càng ngày càng dồn dập.
Hứa Trăn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, khẩn cầu nói: “Thiếu soái, ta đánh đi!”
“Nếu ngài thực sự muốn nghe lời Trung ương, ba tỉnh Đông Bắc sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay bọn người Nghê Hồng!
“Ta…”
Bờ môi của hắn run nhè nhẹ, thanh âm khàn khàn nói: “Ta không thể trơ mắt nhìn nhóm hương thâ phụ lão n Đông Bắc trở thành nô lệ vong quốc!”
Phía đông bàn dài, tổng đạo diễn Trương Tân Kiệt nghe lời kịch thế này, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động.
----Bản lĩnh đối kịch này thật sự quá lời hại!
Vô luận là trọng âm, tiết tấu, hay là hơi thở, tất cả đều xử lý đến gãi đúng chỗ ngứa, hoàn toàn đạt tới chuyên nghiệp cấp tiêu chuẩn.
Theo tư liệu thì có thể thấy Hứa Trăn năm nay mới bước vào đại học năm nhất, nhưng trình độ của thanh niên này tốt hơn hầu hết những người đã tốt nghiệp từ các học viện điện ảnh và truyền hình.
Công phu này mạnh hơn Tề Khôi quá nhiều!
Lúc này, Vương Giản Xuyên đã đọc xong lời thoại của vị thiếu soái, ông ta dứt khoát từ chối yêu cầu bắt đầu cuộc chiến của Chu Truyền Võ, và ra lệnh cho hắn không được chống lại sự khiêu khích của lính Nghê Hồng, tịch thu vũ khí trong nhà kho.
Hứa Trăn cắt đứt điện thoại, trong mắt tràn ngập mê mang cùng bất lực.
Hắn ở trong phòng chậm rãi đi từng bước, mỗi bước chân, mê mang trong mắt liền ít đi một phân, kiên định liền thêm một trọng.
Sau khi đi được khoảng mười bước, Hứa Trăn quay đầu lại, nghiêm mặt nhìn về phía Vương Giản Xuyên, nói: "Các huynh đệ…”
Đạo diễn Vương Giản Xuyên vừa rồi nhập vai thiếu soái, hiện tại đã biến thành tướng sĩ thủ hạ của Chu Truyền Võ, nói: “Yên tâm đi, các huynh đệ đều nghe ngươi!”
“Hảo!” nghe thấy những lời này, sự mê mang trong mắt Hứa Trăn bị quét sạch.
Hắn một lần nữa ngẩng đầu lên, thần sắc nghiêm nghị nói: "Ta thà chết trận còn hơn làm nô lệ cho vong quốc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận