Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 768: Làm Sao Để Khóc? ?

Chu Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sân diễn, thấy Hà Giai Yến đang diễn cảnh “Trần Vận Như” trên hành lang trường, cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô ấy vừa khóc vừa nghe tiếng nhạc phát ra từ radio, mất tự nhiên cử động cơ thể.
Hình ảnh nhìn có vẻ vừa ưu thương lại vừa âm u.
“Giai Yến giỏi thật, nói khóc là khóc.”
Chu Nhiên cảm khái, nghiêng đầu sang bên cạnh hỏi Hứa Trăn: “Xin hỏi quay cảnh khóc có kỹ xảo gì không?”
“Sao lúc tôi xem phim thì khóc được mà khi đóng phim lại không thể khóc chứ?”
Hứa Trăn do dự một lát, cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời.
Cậu khóc khi xem phim là do đạo diễn đã đưa điểm khóc tới trước mặt, còn không khóc được lúc đóng phim là do kỹ năng diễn xuất của cậu không tốt...
Nhưng hắn không thể trả lời như vậy được.
Dựa vào quan điểm phải đối xử chân thành với người khác, Hứa Trăn nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Tôi ví dụ nhé, cậu có hiểu vì sao bây giờ “Trần Vận Như” lại khóc không?”
Chu Nhiên nói: “Hiểu chứ. “Trần Vận Như” khóc vì đã nếm trải được hương vị của tình yêu nhưng cuối cùng lại đánh mất nó, cảm giác có rồi lại mất khiến người ta rất khó chịu.”
“Tôi có thể hiểu được vì sao cô ấy khóc nhưng tôi không có nhiều nước mắt tới vậy.”
Hứa Trăn: “...” Tôi cảm thấy cậu đang đổ oan cho tuyến lệ của mình đấy.
Chu Nhiên không nhịn được thở dài: “Giống lúc tôi quay cảnh cuối của “Tự thủy lưu niên” vậy. Khi vô tình gặp được bạn gái cũ ở Tây Hồ, tôi thật sự rất đau lòng.”
“Lúc xem phim thì tôi thật sự đã khóc nhưng lúc quay thì không hề không nổi, như vậy phải làm sao?”
Hứa Trăn lẳng lặng nhìn Chu Nhiên một hồi, không khịa y vì phim có cắt cảnh, có lời dẫn, có vai phụ, có nhạc nền, chỉ hướng dẫn từng bước: “Thật ra thì tôi cảm thấy cậu nên tìm hiểu sâu hơn tâm trạng của nhân vật.”
“Ví dụ như, nếu cậu là Trần Vận Như.”
Hắn giơ tay chỉ cô gái đang lặng lẽ rơi nước mắt giữa sân, nói: “Trước đây, cậu vẫn cho rằng cuộc sống tồi tệ của mình là do gia đình bất hạnh, bạn học kỳ thị, tất cả mọi người đều là người xấu, ai cũng ức hiếp mình.”
“Nhưng sau khi vị khách xuyên không kia đến, tất cả mọi thứ lại trở nên tốt hơn. Vẫn là gia đình cũ, trường học cũ nhưng tất cả mọi người đều thích cô gái ấy.”
Hứa Trăn bình tĩnh nói: “Cho nên, vấn đề không phải do người khác mà là do chính bản thân cậu.”
“Cậu là một kẻ tồi tệ nên đáng bị người khác ghét.”
Chu Nhiên nghe vậy thì ngẩn người, vẻ mặt cũng ngẩn ra.
Hứa Trăn tiếp tục nói: “Ở trường, cậu không nói chuyện với bất cứ ai, không tham gia bất kỳ hoạt động nào, dựa vào đâu mà muốn người khác chủ động lấy lòng chứ? Cậu đáng bị cô lập.”
“Cậu biết rõ người Lý Tử Duy thích không phải mình nhưng vẫn giả làm người mà hắn yêu, biết rõ bản thân là người thứ ba nhưng vẫn đâm đầu vào, thật sự không biết xấu hổ.”
“Mặc dù mẹ cậu là một người hầu rượu, nghề nghiệp chả có gì đáng tự hào nhưng bà ấy làm vậy chỉ vì nuôi sống gia đình, kiếm tiền để anh và em trai anh đi học. Một người mẹ đơn thân sao có thể dễ dàng chống đỡ một gia đình? Vậy mà cậu còn lấy chuyện này ra đâm vào tim bà ấy, gặp nhau trên đường cũng giả vờ không quen bà ấy. Bà ấy khó chịu hơn anh gấp trăm ngàn lần.”
“Cậu...”
Hứa Trăn vốn định nói tiếp nhưng lại chợt phát hiện ra Chu Nhiên sắp khóc khi nghe hắn nói.
“Khụ.” Hắn hắng giọng, qua loa kết thúc đề tài này, nói: “Tóm lại, cậu không chỉ cần nghĩ đến việc khóc mà còn cần phải đi phân tích tâm trạng của nhân vật.”
“Như vậy thì mới có thể muốn khóc là khóc.”
Chu Nhiên ngơ ngác nhìn Hứa Trăn, cảm thấy trái tim đau đớn như bị kim đâm. Có điều, những lời đối phương vừa nói rất tinh túy, khiến y dường như tìm được phương hướng.
Chậc... Có cảm giác như đã ngộ đạo?
Chu Nhiên theo bản năng ngồi thẳng người lại, nói: “Hình như tôi hơi hiểu rồi.”
“Cậu mau giúp tôi phân tích thử xem cảnh cuối trong “Tự thủy lưu niên”, lúc tôi thấy bạn gái cũ thì có tâm trạng gì?”
Hứa Trăn nhìn dáng vẻ hiếu học của y, dở khóc dở cười hỏi: “Cậu thật sự muốn nghe à?”
Chu Nhiên gật đầu: “Muốn nghe. Cậu mau nói đi.”
Hứa Trăn mỉm cười, cũng không giấu giếm: “Được, vậy để tôi nói cho cậu nghe cái nhìn của tôi.”
Hắn vừa nói vừa ngồi nghiêm chỉnh lại, nghiêm túc nói: “Thật ra, cá nhân tôi cảm thấy khi nhìn thấy bạn gái cũ, cậu không chỉ tiếc nuối mà còn cảm thấy áy náy.”
“Bạn gái cũ của cậu là một cô gái rất tốt, tính tình hướng nội, dịu dàng nho nhã, từ trước tới giờ chưa quen bạn trai.”
“Nếu không có cậu, cô ấy vốn dĩ sẽ học một trường đại học tốt, sau đó tìm một công việc ổn định, sống một cuộc sống an nhàn, thư thái, cả đời cũng không chịu chút đau khổ nào.”
“Nhưng bởi vì sự xuất hiện của cậu, vì cảm xúc nhất thời của cậu, cậu muốn theo đuổi thì theo đuổi, sau khi có được thì lập tức muốn chia tay, thật sự là một kẻ khốn nạn.”
“Tất cả thói hư tật xấu của cô ấy đều là do cậu dạy, những kẻ du thủ du thực mà cô ấy tiếp xúc đều là do cậu giới thiệu. Cậu chính là người đã kéo cô ấy vào vũng bùn đó.”
“Cô ấy phá thai, bị người đời chỉ trỏ, không thể tiếp tục học nữa đều do cậu ban tặng.”
“Cuối cùng, lúc vô tình chạm mặt cô ấy, cậu đã thấy gì? Cậu chẳng qua chỉ thấy bạn gái cũ vẫn xinh đẹp như trước ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận