Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 885: Diễn Viên Tuyến 18

Sau vài năm, Dương Nhất Phàm, người lúc trước có đầy tham vọng, đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng hắn vẫn không thể tiến lên.
Đặc biệt là năm nay, cha hắn qua đời, người bạn gái gắn bó nhiều năm cũng chia tay, trong cơn tuyệt vọng, Dương Nhất Phàm đã từng muốn tự sát.
Lúc này tình cờ nhìn thấy hoạt động này, nghe nói Cam Châu sắp tổ chức buổi lễ Pháp Hội Thủy Lục, vì thế Dương Nhất Phàm vội vàng chạy tới đây.
Nếu đã sống trong thống khổ, vậy thì thà cạo đầu xuất gia, làm bạn với Thanh Đăng cổ Phật, sống nốt quãng đời còn lại.
Vào ngày 24 tháng 10, hắn đến Pháp Vân tự ở huyện Phong Cốc, từ xa hắn đã thấy những người hành hương tụ tập ở khu vực xung quanh, đám đông chen chúc với nhau.
Là một diễn viên, Dương Nhất Phàm vô thức đeo kính râm che mặt, để không bị người khác nhận ra, gây ra những rắc rối không cần thiết.
"Úi!"
Nhưng mới đi được vài bước, một anh chàng cao to khỏe mạnh bên cạnh đẩy mạnh Dương Nhất Phàm, trực tiếp giẫm nứt kính râm của anh ta.
"Xin lỗi xin lỗi……"
Người đàn ông nọ thấy mình đụng phải người nào đó, vội vàng giúp anh ta nhặt chiếc kính dưới đất lên, vỗ nhẹ vào mấy chỗ nứt, áy náy nói: “Bị vỡ rồi sao?”
"Cậu xem, vỡ rồi thì tôi sẽ bồi thường..."
Người đàn ông vừa mới nói vài câu, khi nhìn thấy bộ dạng của Dương Nhất Phàm, anh ta kinh ngạc một lúc.
Dương Nhất Phàm còn tưởng rằng anh ta nhận ra mình, cười xấu hổ, vừa định nói vài câu, lại nghe thấy người đụng phải mình nói: "Người anh em, mắt cậu... to thật đấy."
Dương Nhất Phàm: "..."
Haiz! Tôi biết mà!
Tôi biết tôi có đôi mắt to, anh không cần phải nhắc nhở tôi thế đâu! !
Anh ta tức giận lau kính, lại đeo lên mặt, tâm tình chán nản, lại phát hiện một cô gái đang ngơ ngác nhìn anh ta cách đó không xa đang.
Dương Nhất Phàm nhướng mày.
Hửm? Có người nhận ra tôi rồi sao?
Nhưng lúc này cô gái lại ngượng ngùng nói: "Anh à, xin hỏi anh đeo kính hiệu gì vậy?"
"Trông mặt nhỏ quá!"
Cô gái bên cạnh cũng gật đầu nói: "Kiểu kính này hình như giống với kiểu kính trước đây Tống Úc đeo, tôi cũng không tìm được!"
"Xin lỗi, anh mua nó ở cửa hàng hay trên mạng? Anh có link không?"
Dương Nhất Phàm: "..."
Cô có muốn tự mình hỏi Tống Úc không?
Tôi có thông tin liên lạc của anh ấy đây!
Trong showbiz không thiếu nghệ sĩ nhưng rất ít người được khán giả nhớ mặt.
Dương Nhất Phàm xuất đạo tám năm, tham gia không dưới 30 bộ phim điện ảnh và truyền hình, nhưng bây giờ hắn đang chen chúc trước cửa ngôi đền Pháp Vân tự đông đúc, khuôn mặt của hắn hoàn toàn lộ ra ngoài, nhưng không một ai nhận ra anh ta.
Dương Nhất Phàm cảm thấy rất đau lòng.
Tất nhiên, có một số nguyên nhân khách quan cho việc này: Rất ít người đến tham gia Pháp Hội Thủy Lục quen thuộc với các nghệ sĩ trong showbiz.
Những nghệ sĩ mà những người này có thể nhận ra chỉ là những người nổi tiếng đã thành danh thế hệ trước, những nghệ sĩ chạm tay có thể bỏng đang được yêu thích nhất, những người được gọi là nghệ sĩ có "độ quốc dân" vô cùng cao, về phần nhân vật phụ vạn năm như đồng chí Dương Nhất Phàm... hắn là ai vậy?
Sau khi phát hiện ra sự thật này, hắn dứt khoát không đeo kính râm nữa, xụ mặt đi theo đám đông di chuyển dần dần về phía ngôi đền.
Sau đó, thực sự không ai nhận ra hắn cả.
Dương • tuyến mười tám • Nhất Phàm chịu một vạn điểm sát thương, càng củng cố mong muốn trở thành người xuất gia của mình.
...
Tới gần giữa trưa, Dương Nhất Phàm rốt cuộc chen đến trước cửa Pháp Vân tự.
Hắn vừa muốn đi vào, lại phát hiện rất nhiều người cũng không có trực tiếp tiến vào trong chùa, mà là xếp thành một hàng dài trước lều hóng mát phía tây ở cửa chùa.
Vài nhà sư mặc áo xám với mái tóc ngắn và đeo khẩu trang đang đứng trong chòi hóng mát, đang bận rộn phân phát thức ăn cho những người hành hương đang xếp hàng.
Bên cạnh lều là một tấm biển lớn ghi: “Cháo loãng miễn phí, cơm chay 5 tệ”.
Dương Nhất Phàm lập tức hiểu rõ.
Nhìn những nhà sư dùng những chiếc muôi lớn múc cháo cho khách hành hương từ trong những hộp giữ ấm inox, hắn không hiểu sao cảm thấy hơi giống cảnh phát cháo trong phim truyền hình, có chút buồn cười.
Vừa khéo đang đói bụng, Dương Nhất Phàm thế là cũng bước tới xếp hàng.
Tuy nhiên, sau khi xếp hàng không lâu thì thấy phóng viên từ đài truyền hình địa phương, tay cầm máy quay, micrô và các thiết bị khác, đi về phía hắn, như thể họ muốn thực hiện phỏng vấn ngẫu nhiên.
"Tiên sinh, xin lỗi vì đã quấy rầy!"
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi bước tới chỗ bên cạnh Dương Nhất Phàm, mỉm cười đưa micro về phía hắn.
Dương Nhất Phàm hiện tại đã thích ứng với thân phận "khách hành hương giáp", đang định bình tĩnh trả lời các câu hỏi, không ngờ phóng viên lại hỏi: "Xin hỏi, anh có phải là diễn viên không?"
Hắn kinh ngạc một chút, một lát sau, gật đầu nói: "Đúng vậy."
Hai mắt của người phóng viên sáng lên, hưng phấn nói: "Ui, chẳng trách tôi nhìn anh rất quen mắt!"
"Có phải anh đã từng thủ vai một trong các thổ phỉ ở núi Nhị Long trong phim « Sấm Quan Đông » đúng không?"
Dương Nhất Phàm vui vẻ gật đầu, nói: "Đúng, vai diễn của tôi là lão Bát."
Người phóng viên cười rạng rỡ nói: "Ha ha, tôi quên mất anh diễn vai gì, tôi chỉ nhớ lúc đó Truyền Võ có một trận đánh nhau kịch liệt ở núi Nhị Long, anh chính là người bị Truyền Võ ném qua vai."
Dương Nhất Phàm: "..."
Cám ơn, hành động đó không được gọi là "ném qua vai", mà gọi là "khóa vai”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận