Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 425: Nhiệm Vụ Đào Người

Cùng lúc đó, trong một góc khuất, một người đàn ông trung niên, dáng người trung bình, ngoại hình có phần hỗn tạp đang ngồi dưới cây dù, lặng lẽ lật xem kịch bản trên tay.
Hắn ngước mắt nhìn đám đông sôi nổi cách đó không xa, lại lập tức cụp mắt xuống, lông mi dày che khuất tầm mắt, khiến người ta không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
“Quân ca,” Trợ lý đem cơm hộp vừa mới nhận được, để trước mặt hắn, nói, “Anh muốn ăn ở đây hay là lên xe ăn?”
Nam nhân trung niên liếc nhìn hộp cơm nói: "Tôi ăn không ngon miệng, lát nữa nói chuyện sau."
“Vừa chơi một ván cờ dở, thật sự hơi ghê tởm.”
Trợ lý xấu hổ mà cười cười, không nói gì.
Người đàn ông trung niên này là diễn viên vai phản diện trong đoàn phim "Săn Ảnh", “Kim bài vai phụ” Tạ Ngạn Quân.
Sáng nay hắn đã chơi một ván cờ với Từ Hạo Vũ, theo kịch bản, hai người trong lúc đánh cờ, đôi bên đều dùng lời nói sắc bén, lấy cờ nhập đạo, nói thoải mái, bất kể thời cuộc.
Kết quả, bởi vì diễn xuất của Từ Hạo Vũ không đủ tốt, một cảnh quay đơn giản như vậy mà hai người lại liên tục NG sáu bảy lần.
Thẳng đến cuối cùng phiên bản được thông qua, cũng không phải là bản lý tưởng nhất.
Tạ Ngạn Quân bề ngoài nói rằng chơi cờ tệ, nhưng thực ra hắn đang nói về diễn xuất tồi tệ của bên kia.
Nhưng mà không có biện pháp, thế so người cường, chính mình một đường gập ghềnh đi đến vị trí này, cũng không có tư cách gì kén cá chọn canh.
“Người bên kia là Hứa Trăn? Chính là Chu Du trong “Tam Quốc?” Sau một lúc lâu, Tạ Ngạn Quân nhìn nhìn đám người kia, lại hỏi trở lý: “Hắn tới đây làm gì?”
Trợ lý nhìn trái nhìn phải, không thấy ai xung quanh, liền nói nhỏ: "Hứa Trăn là bạn của Lâm Gia, cho nên lại đây thăm ban.”
“Nhưng tôi nghe nói, có thể là Hoàn Ngu muốn đào hắn, lần này lại đây cũng có mấy phần ý tứ của Từ Hạo Vũ.”
Tạ Ngạn Quân nghe được lời này, hai hàng lông mày nheo lên, nói: “Nga, hắn muốn tới Hoàn Ngu? Cũng khá tốt a.”
Nói cong, hắn lại lần nữa rũ con ngươi xuống, thấp giọng nói: “Ít nhất về sau tôi có thể chơi cờ với một người tốt hơn.”
Đến trưa, đoàn phim “Săn Ảnh” nghỉ ngơi ngắn ngủi một tiếng rồi lại tiếp tục quay.
Mà Hứa Trăn ở lại trường quay với sự thích thú và theo dõi màn trình diễn của các thành viên khác trong tư cách là một khán giả.
Đây là lần đầu tiên Hứa Trăn xem người khác diễn kịch dưới góc nhìn của quần chúng, cho nên cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Trên trường quay, Lâm Gia đóng vai thiên kim tiểu thư có gia cảnh giàu có, còn Từ Hạo Vũ đóng vai tuần bộ của Tô Giới Pháp.
Hứa Trăn không biết giữa bọn họ có yêu hận tình thù gì, mà chỉ có thể thông qua vài câu thoại để phán đoán. Cả hai hình như là những nhà cách mạng ngầm, đang âm mưu một kế hoạch lớn nào đó.
Hứa Trăn ở ngoài sân nhìn trong chốc lát, có thể là giữa trưa ăn no, cũng có thể là buổi chiều thời tiết quá tốt, khiến hắn cảm giác có điểm mơ màng sắp ngủ……
Khụ, nói như thế nào đây.
Kỹ thuật diễn xuất của Từ Hạo Vũ không thể nói là quá kém, mà chỉ có thể nói là qua loa đại khái.
Tuy rằng cảm xúc không quá đúng chỗ, diễn xuất ngẫu nhiên, nhưng cũng không đến mức cay mắt, trình độ này có thể đạt tiêu chuẩn của diễn viên quần chúng trong “Sấm Quan Đông” …
“Không được, lần này ngươi cần thiết nghe ta, không thể mạo hiểm!”
Hứa Trăn đang xem đến chán nản, thì Từ Hào Vũ trên phim trường bỗng nhiên cất cao giọng nói, cau mày nhìn về phía Lâm Gia: “Mạng của Cường tử là mạng, nhưng mạng của ngươi chẳng lẽ không phải mạng sao!”
“Mặt trời tắt sau núi, Hoàng Hà nhập biển sâu!”
Hứa Trăn: ?? ?
Chỉ một thoáng, cảm giác buồn ngủ vừa mới nồng đậm liền trở thành hư không.
“…… Cày đồng giữa ban trưa, mồ hôi thấm xuống đất,” Trên phim trường, Từ Hạo Vũ đi tới đi lui chắp tay sau lưng, vừa lo vừa tức mà liếc nhìn Lâm Gia, kêu lên: “Ai biết rằng Thức ăn trên đĩa thật vất vả ? ! "
phim trường trung, Từ Hạo Vũ chắp tay sau lưng đi qua đi lại, lại cấp lại tức mà nhìn thoáng qua Lâm Gia, kêu lên: “Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt, đắng cay muôn phần.”
Lâm Gia rũ đầu, ánh mắt có chút thương cảm, khẽ thở dài: “Ta hiểu ý của ngươi, nhưng là…… Ta không thể làm theo lời của ngươi..."
Bên sân, trợ lý đạo diễn nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Hứa Trăn thì trên mặt tức khắc không nhịn được.
Hắn nhỏ giọng giải thích nói: “Cái này thật ra là ta kiến nghị Hạo Vũ bối thơ.”
“Đoạn thoại này quá dài, nếu đọc hết thì ảnh hưởng đến tiến độ quay phim, dù sao hậu kỳ cũng sẽ phối âm lại…”
Hứa Trăn nghe lời giải thích này, miễn cưỡng cười cười, không có lên tiếng.
Mọi người muốn quay thế nào thì cứ quay thế ấy, mà ta chỉ là một khán giả còn có thể nói gì sao.
Hắn dùng tay nâng má, càng nhìn càng thấy buồn ngủ, không khỏi ngáp một cái, rất mong tiền bối Tạ Ngạn Quân nhanh nhanh lên sân khấu.
Nghĩ đến đây, hắn vô thức quay đầu lại liếc nhìn Tạ Ngạn Quân đang ngồi đọc kịch bản bên sân.
Nhưng mà, vào lúc sau, không biết là trùng hợp, hay là đối phương vừa chú ý tới ánh mắt của hắn, Tạ Ngạn Quân chậm rãi ngẩng đầu, ất có hứng thú mà nhìn về phía Hứa Trăn, gật đầu cười với hắn.
Hứa Trăn vội vàng cung kính đáp lễ.
Tạ tiền bối nhìn ta!
Hắn đột nhiên nhớ ra hôm nay mình đến là có nhiệm vụ, thời gian cũng vừa thích hợp, vì thế, Hứa Trăn đơn giản cầm một ít đồ uống và túi tài liệu của mình, nhẹ nhàng đi về phía Tạ Ngạn Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận