Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 316: Thử Bắt Chước Tôi Đi! !

Mạnh Nhất Phàm nhìn tủ hồ sơ trong góc, bĩu môi nói: "Vừa tới liền sắp xếp cậu đi sửa sang văn kiện, xem ra Dũng ca cũng không xem trọng cậu lắm.
“Nếu cảm thấy cậu có thể lên sân khấu thì đã sắp xếp cậu đi đưa nước cho các diễn viên, thuận tiện làm quen với bọn họ.
“Không xem trọng cậu nên mới có thể để cậu tới đây sửa sang lại văn kiện.”
Hứa Trăn không sao cả mà cười cười, không tỏ ý kiến.
Mạnh Nhất Phàm khi nhìn thấy hắn liền nhớ tới chuyện xấu của chính mình, không nói gì liền quét rác dưới chân rồi lẳng lặng rời đi.
Nhưng mà mới vừa quét đi ra ngoài không bao xa, cậu ta liền hùng hổ cầm chổi trở về, "Hứa Trăn, tôi có một vấn đề này muốn hỏi cậu!”
Hứa Trăn quay đầu, buông văn kiện trong tay, nói: “Vấn đề gì?”
Meng Nhất Phàm dường như đã hạ quyết tâm nói ra, "Tôi đã so sánh phiên bản gốc của “Vạn Gia Ngọn Đèn Dầu" với phiên bản cậu đã trình diễn trong tòa nhà giảng dạy ở trường học, nó hoàn toàn giống nhau như đúc.
“Rốt cuộc, cậu đã làm thế nào? Thẩm lão sư cầm tay dẫn dắt cậu sao?”
Hứa Trăn có chút bất đắc dĩ không để ý tới cậu ta, xoay người tiếp tục sắp xếp tài liệu, giọng điệu đều đều: "Chỉ diễn theo bản gốc mà thôi, xem nhiều là được, không cầm nhất thiết phải được cầm tay chỉ dẫn.”
Mạnh Nhất Phàm bị lời này của hắn làm cho nghẹn họng.
Ranh con kiêu ngạo!
Rõ ràng sau lưng không nhất định phải liều mạng, nhưng vẫn muốn dùng một dạng vân đạm phong khinh, dễ như trở bàn tay, đúng là khó mà nhẫn nhịn! !
Mạnh Nhất Phàm khinh thường nói: “Thôi đi, nếu cậu có bản lĩnh như vậy, vậy để tôi diễn một đoạn, rồi cậu diễn lại cho tôi xem thử!”
Hứa Trăn sao lại sợ loại khiêu khích này, hắn một lần nữa quay đầu, nhìn về phía Mạnh Nhất Phàm, không chút nào luống cuống nói: “Được thôi, cậu tới, muốn diễn đoạn nào?”
Mạnh Nhất Phàm hơi suy tư, liền tùy tay nắm lấy chổi trong tay, dùng chổi đem làm ra động tác rút kiếm, nói: “To be, or not to be, that is the question (sinh tồn vẫn là hủy diệt, đây là một vấn đề).
“Màn 3, cảnh 1 của "Hamlet", phiên bản gốc tiếng Anh, cậu đã đọc nó chưa?”
Hứa Trăn gật gật đầu, mỉm cười nói: “Đương nhiên.”
……
Lúc hai người đang chuẩn bị biểu diễn một đoạn ngẫu hứng, thì trên hành lang lầu hai, xã trưởng của xã kịch Hải Đường đang dẫn mười mấy vị bạn bè ngaoij quốc để tham quan nơi gần đó.
“Tòa nhà phía bên này là nơi cất giữ tư liệu đạo cụ của đoàn kịch chúng tôi,” Xã trưởng cười chỉ chỉ về mấy căn phòng phía trước, nói: “Kịch bản của các vở kịch trước và đạo cụ được sử dụng lúc đó đều được cất giữ ở đây.
“Phiên bản thanh xuân của “Hamlet”, và phiên bản tiếng Trung của “Lẳng lặng sông Đông” cũng đều ở chỗ này.
"Nếu có hứng thú, ta có thể dẫn các vị đi xem một chút."
Sau khi ông ta nói xong lời này, người phiên dịch bên cạnh liền nhanh chóng thuật lại nội dung cho các vị khách.
Mấy người nhìn thoáng qua nhau, ai ai cũng đều không cảm thấy quá hứng thú.
Các đoàn kịch mà họ trực thuộc, cũng giống như xã kịch Hải Đường, đều là các đơn vị tham gia Liên hoan Sân khấu Baltic.
Tuy nhiên, trong số rất nhiều nhà hát tham gia, xã kịch Hải Đường hiển nhiên thuộc nhóm khá thấp, và chưa từng giành được bất kỳ giải thưởng chất lượng cao nào trong nhiều năm.
Lần này, họ đến đây với tâm lý tìm hiểu thị trường Hoa Hạ, và họ không nghĩ xã kịch Hải Đường thực sự có giá trị gì đáng để truyền thông.
Người đứng đầu vừa muốn nói không cần, còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên từ dưới lầu vang lên một âm thanh khí phách khẳng khái:
“……The slings and arrows of outrageous fortune, Or to take arms against a sea of troubles (im lặng chịu đựng vận mệnh bạo ngược độc tiễn, hoặc là động thân phản kháng nhân thế vô nhai cực khổ) ……”
Đoàn người lập tức bị hấp dẫn mà tò mò đi qua.
Câu thoại này cổ điển đến nỗi không cần biết quốc tịch nào hay là tiếng Anh, thì họ đều có thể nghe thấy nó:
Đây là “Hamlet”.
Hơn nữa đoạn kinh điển kia nhất “Hamlet độc thoại”.
Có thể đọc thuộc đoạn ngắn này, chính là một kỹ năng cơ bản cho tất cả các học viên sân khấu.
Nếu ai đó biểu diễn phân đoạn này trong nhà hát, thì đôi khi ngay cả khán giả ở dưới sân khấu cũng sẽ niệm lại lời thoại này cùng lúc với diễn viên.
Tuy nhiên, có thể ghi nhớ nó là một chuyện, và ghi nhớ nó tốt lại là một chuyện khác.
Có người kể lại như nhai sáp. Một số người lại kích động quá mức.
Mà câu thoại mới truyền từ dưới lầu lên, cảm xúc, trình độ tiết tấu đều tương đương cao.
Đủ cao để gần như đủ để trở thành người dẫn đầu trong một đoàn kịch tầm trung và biểu diễn tại Liên hoan Sân khấu Baltic.
Những vị khách từ xa đến lập tức bị kích động, cả đám bước ra hành lang nhìn xuống dưới.
Nhưng giây tiếp theo.
Khi bọn họ nhìn thấy người mới đọc đoạn độc thoại xuất sắc vừa rồi, thì không khỏi hai mặt nhìn nhau.
—— chỉ thấy, đứng ở dưới lầu chính là người trẻ tuổi mặc đồ lao động màu xanh đen, xách theo cái chổi làm bội kiếm.
Dưới chân cậu ta có một đống rác, găng tay cũng bẩn, mặt mũi cũng bẩn, thoạt nhìn qua có vẻ như đã làm không ít việc từ nãy tới giờ.
Đây là…… Người vệ sinh?
Làm thế nào mà những người quét dọn có thể đọc đoạn độc thoại của Hamlet tốt đến vậy? ?
Nhưng mà cái này cũng chưa tính xong.
Chỉ chốc lát sau, người quét dọn biểu diễn xong đoạn độc thoại vừa rồi thì liền đưa chổi cho một “nhân viên tạp vụ” khác ở bên cạnh, người nọ bào chế đúng cách, cũng cầm chổi đem làm bội kiếm, diễn lại đoạn “Hamlet độc thoại” một lần nữa.
Đẳng cấp cao không thua gì người thanh niên vừa rồi.
Trên hành lang tầng hai, một đám người ngoại quốc không khỏi sững sờ trước màn biểu diễn của hai người.
—— Ở Hoa Hạ có bầu không khí nghệ thuật nồng đậm như vậy sao?
Ngay cả người dọn dẹp cũng có thể có tính kịch cao như vậy sao?
Giờ khắc này, mọi người trong lòng đồng loạt dâng lên một ý niệm:
Có phải ngành kịch nói đã đánh giá thấp sức mạnh của xã kịch Hải Đường? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận