Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1015: Vị khách đến từ Hương Giang 2

Không phải phim điện ảnh bom tấn thì người xem đương nhiên sẽ ít hơn phim truyền hình nên khả năng mang đến nhân khí cho diễn viên cũng rất có hạn.
Cho nên thời gian gần đây Hứa Trăn có tác phẩm thì mới có nhiệt độ, không tác phẩm thì lập tức vắng ngắt.
Hồi đầu năm lúc "Phong Tranh" công chiếu, chỉ số hot search của Hứa Trăn tăng vọt dùng mắt thường cũng có thể thấy, trong lúc phát sóng "Lắng nghe giọng nói" cũng đạt tới đỉnh cao nhất.
Nhưng bộ phim này, chỉ số các hạng mục vừa tăng đã nhanh chóng rớt xuống, lúc này mới qua hơn ba tháng mà trên bảng hot search đã "tra không ra tên này".
Theo Chu Hiểu Mạn, nghệ sĩ nhà mình đúng là một diễn viên danh xứng với thực, là thực lực phái thần tượng, cả giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất đều là kiểu mẫu thời đại mới, nên nhiệt độ phủ khắp mạng lưới mới phải.
Sao có thể cho phép một thần tượng nào đó không biết từ đâu xuất hiện, cũng không biết có tác phẩm gì mà cả ngày nhảy nhót trên đầu A Trăn nhà chúng ta!
Nghĩ tới đây, Chu Hiểu Mạn khí thế hung hăng buộc lại bím tóc của chính mình, tức giận giơ camera lên chụp hình gương mặt của Hứa Trăn ở phòng làm việc.
Nhìn đây, lần này lão nương nhất định phải lôi hết bản lĩnh giữ nhà ra!
Mượn cơ hội phát sóng "Muốn gặp người" lần này khiến cho nhân khí của A Trăn nhà chúng ta nghiền ép toàn mạng lưới!
Là nghiền ép, không phải đăng đỉnh mà là nghiền ép! !
"Hắt xì!"
Trong tích tắc này, Hứa Trăn đang quay phim trong phim trường không hiểu sao cảm giác được một cỗ sát khí âm u tĩnh mịch khiến hắn hắt hơi một cái.
Hắn nghi hoặc nhìn xung quanh một vòng nhưng cũng không nhìn thấy người nào khả nghi.
"Sư phụ, có lạnh không? Có cần lấy áo khoác không?"
Từ Hạo Vũ nhìn thấy hắn nhảy mũi, nhanh nhẹn đưa đến nước nóng và khăn giấy, phục vụ khá đúng chỗ.
Phần diễn của Từ Hạo Vũ lúc này còn chưa bắt đầu nên cậu đành làm theo yêu cầu của cha, ở đây phụ giúp phục vụ đoàn phim, vừa làm việc vặt vừa học hỏi quá trình quay phim.
Liên quan tới chuyện quay phim điện ảnh, Từ Hạo Vũ có học được hay không thì Hứa Trăn không biết;
Hắn chỉ biết là, thông qua mấy ngày "lịch luyện", Từ Hạo Vũ đã làm quen được nhân viên đoàn phim phụ trách giao cơm cho sư phụ, mỗi ngày thấy cơm được đưa tới là sẽ vô cùng hưng phấn cùng với sư phụ bình luận món ăn, thảo luận chất dinh dưỡng và độ tươi ngon của các loại thịt.
Không thể không nói, mấy tháng làm thuê ở Tiệm Mỳ Giang Hồ xác thực là không có uổng công.
Chỉ chẳng qua kiến thức đó đối với đóng phim có hữu dụng hay không thì còn phải xem lại.
...
Ngày 15 tháng 6, Từ Hãn không có đến giám sát tiến độ quay phim mà đi đến sân bay đón một vị khách lạ đưa tới phim trường.
Bởi vì gần đây thường xuyên có người bên nhãn hàng và các nhà đầu tư tư nhân tới tham quan đoàn phim nên Hứa Trăn cũng không để ý lắm.
Người lạ này có vóc dáng trung bình, đeo kính đen và mang khẩu trang nên thấy không rõ hình dạng cụ thể.
Thông qua phần lộ ra trên mặt gã, Hứa Trăn chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách giữa hai mắt người này hơi rộng, nhìn qua hơi có chút lờ mờ.
Người này sau khi đi vào phim trường thì ánh mắt vẫn luôn không rời khu vực xung quanh Hứa Trăn, thỉnh thoảng châu đầu ghé vào tai Từ Hãn bên cạnh, đối với hắn.
Hứa Trăn bị người này nhìn mà cảm thấy hơi nổi cáu, nhưng công việc bên này bề bộn, hắn vừa phải diễn, lại phải chỉ đạo cho các diễn viên khác nên hắn không thèm phân tâm chú ý.
Huống chi, chú Từ không có giới thiệu với chính mình thì khả năng cũng không cần mình chủ động đến chào hỏi.
Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nếu có yêu cầu, tự nhiên sẽ tìm tới cửa.
Lúc nghỉ trưa, Từ Hãn đặc biệt gọi người mang tới một ít thức ăn thịnh soạn rồi mời vị khách này đi vào bên trong xe có màn che ăn trưa.
Chờ lúc không có người, vị khách thần bí này cẩn thận từng li từng tí quan sát bốn phía rồi kéo màn cửa bảo hộ trên xe xuống, lúc này mới gỡ khẩu trang để lộ ra khuôn mặt một nam trung niên vô cùng bình thường.
Nếu như ra ngoài đường lớn mời ngẫu nhiên một trăm người tới đây thì có lẽ chín mươi chín người sẽ nói mình hoàn toàn không biết khuôn mặt này, còn một người còn lại sẽ không biết mà giả bộ là "vua hiểu biết".
Từ Hãn vẫn luôn không nói nhìn người này, nhịn không được giở giọng.
"Đại lão, thu thần thông của ông lại đi!"
Ông dùng tay chống cằm, bất đắc dĩ nói: "Ông che chắn bản thân kín đáo như vậy làm gì? Dù sao bên này cũng không có mấy người biết ông."
"Ông làm như vậy ngược lại còn dễ bị nghi ngờ hơn!"
Người trung niên vẫn tỏ vẻ mặt bình tĩnh lấy đồ ăn ra, nhấp một hớp canh, nói: "Người khác không biết nhưng Hứa Trăn chắc chắn nhận ra."
"Lúc trước tôi có điều tra qua, anh bạn nhỏ này có trí nhớ đặc biệt tốt, hễ là người gặp qua một lần, cậu ấy đều có thể chuẩn xác gọi đúng tên."
"Tôi ở trước mặt cậu ấy nên chắc chắn phải cẩn thận một chút."
"Vạn nhất nếu bị nhận ra, đến lúc đó chuyện thảo luận không thành, vậy sẽ thêm xấu hổ."
Từ Hãn quay mặt qua chỗ khác, không biết xấu hổ tiến thêm một bước châm chọc.
Người trung niên đối diện này tên là Trang Văn Huy, là một người Hương Giang điển hình.
Nhưng mà, gã có thể nói tiếng phổ thông rất lưu loát, trình độ lưu loát có thể còn tốt hơn rất nhiều người địa phương.
Bởi vì Trang Văn Huy khi còn trẻ là người lồng tiếng Hoa ngữ cho đoàn kịch Hương Giang.
Chẳng qua diễn viên lồng tiếng chỉ là một thân phận không đáng nhắc nhất tới của gã.
Thân phận mà nhiều người biết tới gã nhiều nhất là: nhà biên kịch.
Nhà biên kịch phim điện ảnh.
Trang Văn Huy từ rất nhiều năm trước đã từng đem về cho nền điện ảnh Hương Giang giải thưởng “biên kịch hay nhất” tại giải Kim Tượng, mà tác phẩm mang đến cho gã vinh dự này tên là "Vô gian đạo".
Bạn cần đăng nhập để bình luận