Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 968: Lễ Hội Văn Hóa

Vào ngày 8 tháng 4, cửa hàng trưởng Đỗ Mỹ Quyên đã thông báo một tin tức tới mọi người:
Vào đầu tháng tới, Khu Văn hóa và Nghệ thuật Quang Minh sẽ tổ chức một lễ hội văn hóa theo chủ đề và "Quán mỳ giang hồ" của bọn họ cũng muốn đăng ký tham gia chương trình và đề nghị mọi người có hứng thú thì tham gia.
Từ Hạo Vũ hứng thú bừng bừng muốn báo danh, nhưng lại bị Hứa Trăn quyết đoán ngăn lại.
Cậu đủ rồi… Không cần giả mạo thiểu năng trí tuệ……
Những nhân viên khác đều thì thầm thảo luận một phen, lục tục tỏ vẻ nghe theo sắp xếp.
Điều khiến mọi người không nghĩ tới chính là, Hạo Hạo, cậu nhóc ngày thường vẫn luôn lựa chọn im lặng thì nay lại chủ động giơ tay, nói muốn tham gia cùng.
Cửa hàng trưởng Đỗ Mỹ Quyên chỉ cảm thấy vừa kinh ngạc, lại vui mừng, vội vàng tỏ vẻ hoan nghênh.
Ngay chính cả Hứa Trăn cũng vô cùng kinh ngạc.
Hạo Hạo nguyện ý lên đài biểu diễn?
Cậu nhóc không phải rất bài xích bị người khác quan sát sao?
Vốn dĩ Hứa Trăn không có hứng thú gì với “Lễ hội văn hóa” của bọn họ, nhưng lúc này hắn lại đột nhiên chú ý đến, nếu có thể thì thông qua cơ hội này, quan sát xem Hạo Hạo có thiên phú biểu diễn hay không.
Nếu được thì hãy dành nhiều tâm tư để cậu nhóc thử biểu biện một đoạn nhỏ trong “Thằng Em Lý Tưởng”. (Dịch ra thành nhiều tên như: Người anh trai đặc biệt, huynh đệ một thời….)
Nếu thật sự không được, vậy mau chóng tìm cách khác, miễn cho lúc chính thức bắt đầu quay phim sẽ bị luống cuống.
Hứa Trăn xung phong tình nguyện làm cố vấn cho chương trình "Lễ hội văn hóa chủ đề" lần này, cửa hàng trưởng không từ chối mà lập tức vui vẻ đồng ý.
Mà Từ Hạo Vũ cũng vỗ ngực tự xưng là "phó cố vấn", những người khác cũng không thèm để ý đến gã.
……
Đêm hôm đó, sau giờ đóng cửa, tiệm mỳ giang hồ đã tổ chức cuộc họp chuẩn bị đầu tiên cho lễ hội văn hóa.
Hứa Trăn lật qua các tờ quảng cáo được phân phát ở trên và biết rằng chủ đề của lễ hội văn hóa này là "Làm bạn".
Các chương trình tham gia bao gồm các tiết mục múa hát, kịch sân khấu, đối thoại, tướng thanh, tiểu phẩm, biểu diễn ma thuật, biểu diễn tài năng, …với thời lượng từ 3 đến 10 phút.
Cửa hàng trưởng Đỗ Mỹ Quyên nói: “Ý tưởng của tôi là đóng một tiểu phẩm hoặc là sân khấu kịch."
"Có rất nhiều người tham gia, mọi người đều có thể tham gia và bọn trẻ thực sự không có bất kỳ kỹ năng đặc biệt nào."
Hứa Trăn gật gật đầu, thẳng thắn thành khẩn nói: “Mỹ Quyên tỷ, tôi ăn ngay nói thật, tôi muốn chúng ta chọn sân khấu kịch.”
Nói, hắn nhìn về phía Từ Hạo Vũ: “Mọi người cũng đã biết, chúng tôi dự định làm một bộ phim vào nửa cuối năm và chúng tôi muốn Hạo Hạo đóng vai thiếu niên của Hạo Vũ ca.”
“Nhưng là Hạo Hạo có thể diễn kịch hay không, có thể diễn tới trình độ nào, hiện tại tạm thời còn không rõ lắm.”
“Khó được lần này cậu nhóc có hứng thú tham gia hoạt động, tôi muốn cho cậu ấy diễn nam chính, thử xem trạng thái biểu diễn của hắn.”
Về vấn đề này, những người còn lại nhìn nhau và đều tỏ vẻ không có ý kiến.
Hứa Trăn nhận được sự đồng ý của mọi người, thid lập tức bắt tay vào việc, viết kịch bản, phân vai, thiết kế trang phục, đạo cụ, bối cảnh, …
Là sinh viên tốt nghiệp Trung Hí, loại công việc chuẩn bị sân khấu kịch đơn giản này có thể nói là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Về phần kịch bản……
Hứa Trăn đã trực tiếp biến câu chuyện của bộ phim "Thằng Em Lý Tưởng" thành một vở kịch nhi đồng dài tầm 8 phút, Đông Cửu thiểu năng trí tuệ bị biến thành một con gấu nhỏ vụng về, mà Thế Hà bị liệt nửa người lại biến thành một con cáo nhỏ bị gãy xương chân.
Gấu nhỏ bị mụ mụ vứt bỏ từ nhỏ, bị các loại động vật khác tròng rừng rậm khi dễ.
Một con cáo gãy chân không thể nhìn, cho nên cơ trí thay tiểu hùng giáo huấn những con động vật hư đốn đó.
Kể từ đó, con gấu ngốc nghếch và con cáo gãy chân trở thành anh em và sống một cuộc sống nương tựa lẫn nhau.
Hứa Trăn sở dĩ có sự thay đổi như vậy, một mặt là do hạn chế về thời gian và sân khấu;
Mặt khác, đó là bởi vì hơn một nửa số diễn viên của chúng tôi là người thiểu năng trí tuệ và rất nhiều người xem chương trình cũng là những bệnh nhân tương tự.
Nếu diễn quá phức tạp thì mọi người sữ không thể hiểu nó, như vậy thật vô nghĩa.
Hứa Trăn mất ba ngày để viết bản nháp đầu tiên của kịch bản, nhanh chóng phân vai, sau đó thuê trang phục và đạo cụ.
Hạo Hạo đương nhiên đóng vai chính trong vở kịch: chú gấu nhỏ ngốc nghếch.
Ban đầu Hứa Trăn có chút khó xử, không biết giải thích thế nào về hành động "diễn kịch” với cậu nhóc.
Tuy nhiên, khi Hạo Hạo mặc quần áo gấu, tai gấu và miệng gấu, đứng trên bục cao trong sân nhỏ, sau khi nghe câu chuyện Hứa Trăn kể, cậu nhóc ngay lập tức nhập vai.
Tuổi tinh thần của Hạo Hạo chỉ khoảng năm hoặc sáu tuổi, người lớn không thể tưởng tượng được trẻ em ở độ tuổi này có thể thoải mái vui vẻ cho các trò chơi nhập vai.
Sau khi chuẩn bị sơ bộ hoàn tất, Hứa Trăn bắt đầu dạy những "đứa trẻ lớn" này cách diễn xuất.
Dù có thể phát âm sai lời thoại và thỉnh thoảng mất kiểm soát cảm xúc nhưng diễn xuất của Hạo Hạo trong một số đoạn ngắn vẫn khiến Hứa Trăn phải kinh ngạc.
Có một câu chuyện kể rằng gấu mẹ hối hận vì đã bỏ rơi con của mình và quay lại tìm nó.
Để gấu con đi cùng mẹ, con cáo nhỏ đã nói những lời độc ác.
Hạo Hạo cầm kịch bản của gấu nhỏ và rụt rè nói: "Anh, anh không biết đi đường, nhất định phải cần em giúp.”
Hứa Trăn thấy thế liền phối hợp, hắn vô cùng nghiêm túc làm ra biểu tình khinh thường, “Tôi chỉ què một chân, còn ba chân kia có thể đi tốt.”
Hạo Hạo cắn cắn môi, nhíu mày nói: “Mùa đông, mùa đông lúc tuyết rơi, nếu là không có em ôm anh thì anh sẽ bị đông chết!”
Hứa Trăn cười nhạo nói: “Gấu ngốc! Tôi cũng có da lông, da lông của loài cáo chúng tôi còn ấm áp hơn loài gấu các cậu.”
Hạo Hạo lớn tiếng kêu lên: “Anh đã nói, em là người nhà của anh, hang gấu là nhà của chúng ta!”
Hứa Trăn hừ lạnh một tiếng, nói: “A, trong rừng có mấy trăm con cáo, đều là anh chị em của tôi, mà cậu chỉ là một con gấu."
"Nếu không có cậu, tôi đã sớm trở về nhà của mình!"
Nói xong câu đó, Hứa Trăn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Hạo Hạo, chậm rãi đi xuống đài.
Mà đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng khóc: “Ca!”
Hạo Hạo khóc đến nghẹn ngào, nói: “Anh, anh không cần em sao?”
Hứa Trăn theo bản năng mà dừng bước chân, hốc mắt bỗng nhiên đau xót.
Nhưng mà hắn không có trả lời, cũng không có quay đầu lại, chỉ là khập khiễng mà rời khỏi sân khấu.
Chờ đi đến dưới đài, Hứa Trăn mới quay đầu lại nhìn lại, lại thấy Hạo Hạo vẫn đứng ở chỗ đó, mặc trang phục của gấu con, ngửa đầu khóc lớn.
“Ô ô ô……"
Bạn cần đăng nhập để bình luận